Nothing Gonna Change My Love For You

Nothing Gonna Change My Love For You

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326845

Bình chọn: 10.00/10/684 lượt.

khụy chân xuống, bằng
cặp mắt màu xám lạnh, hắn nhìn nó.

- Lỳ thật!

- Quá khen!- nó nói rồi khóe môi nhếch lên, tạo thành 1 nửa vòng cung hoàn hảo.

Hơi bất ngờ, sau cú đá đó của nó Jun vẫn có thể đứng dậy bình thường,
thường thì ai bị nó dùng chiêu này thì ít nhất là 2, 3 ngày sau mới có
thể đi lại bình thường được; có chăng, nó đã ra tay quá nhẹ ??? Thấy mắt nó có gì đó chuyển biến, đoán được là nó bị phân tâm, có sơ hở, hắn gạt chân nó, khiến nó phải ngã người ra sau nhưng cũng mau chóng lấy lại
được thăng bằng.

Nó dùng chân đá lên cổ hắn nhưng ko thành vì tay hắn đã kịp chụp lấy
chân nó, nhưng điều hắn chưa kịp nghĩ ra là chân còn lại đang trụ đất,
nó phi thẳng lên bụng hắn khiến hắn phải buông ra, thân hình cũng theo
lực đá của nó mà bị lùi về phía sau, phần xương chậu va đập khá mạnh với cạnh bàn, bỏ qua cơn đau, tì tay vào cái bàn gần đó, lấy thế dùng chân
đá thẳng vào bả vai bị thương của nó. Hắn lấy thế lại, hết đấm vào bụng
rồi lại đá thêm 1 cái ngay khớp gối nó, cũng may nó né kịp, ko thì tiêu, hắn là con trai, sức nó ko bằng hắn vốn là hiển nhiên, chỉ có điều nó
ko ngờ là hắn lại " hết mình" như thế! Hắn lại ào lên, phía sau là chân
tường, nó ko thể né, nhanh trí lấy chai nước hoa trong túi ra, nó hướng
vào hắn mà xịt, theo phản xạ hắn lùi lại.

- Đểu!- hắn.

- Chưa bằng anh !- nó.

Cả hai tuy là đều bị "thiệt hại" khá nặng nhưng mặt ai cũng lạnh và tỉnh như nhau, ko hề thấy một tia hoảng loạn hay sợ hãi. Cả hai cứ đối đầu
nhau như thế, đúng thật là kẻ tám lạng, người nửa cân. Nó thấp thoáng
liếc ra khung cửa sổ phía sau lưng, đây chỉ là lầu 1, 1 phút đứng ở thế
phòng thủ, đầu óc thông minh của nó đã kịp tính toán.

- Quá bất cẩn! Cáo từ! Nếu ko đuổi theo, trận này hòa!

Nói rồi nó nhảy xuống sân qua ô cửa sổ sau mình, hắn tại sao lại bất cẩn ko chịu khóa khung cửa đó chứ? Tuy thế nhưng hắn vẫn ko buồn đuổi theo
nó. Kì này 2 bên đều thương tích đầy mình. Có lẽ do mệt quá nên cả 2 đều quên đi bạn của mình.

.

Pj hiện tại đang nằm trong một căn phòng được sơn bởi màu xám, nhỏ từ từ mở mắt ra rồi đảo quanh một lượt, qua cách bài trí ở đây thì quả thật
nó là phòng con trai, Pj giật mình khi nhận định được có người con trai
đang nhìn mình, ánh mắt có chứa tia phức tạp, nhỏ vội ngồi bật dậy:

- Sao tôi ở đây?

- Mau quên thế?- ánh mắt ban nãy dường như biến mất, thay vào đó là một ánh mắt gần như vô hồn.

Pj nhớ ra gì đó: sau khi bị kéo ra ngoài, nhỏ và tên đó đã " chào" nhau
bằng vài cước, trong lúc ko cần thận, đã bị người đó đánh vào sau gáy
nên bất tỉnh, hóa ra ........ :

- Anh là .... - Pj.

- Ken- người con trai nói.

- Ân Gia Hi ? - Pj lặp lại.

- Chưa đủ tư cách để gọi tên tôi ra đâu - Ken nói 1 cách cao ngạo.

- Tay phải của Mẫu Đơn cũng ko có gì xuất chúng, vẫn hạ gục dễ dàng như ai ai, tầm thường thật!- Ken mỉa.

- Sao anh biết điều đó, đó là chuyện mật!- Pj hỏi.

Ken cúi sát vào mặt Pj, cười nhạt, Pj cảm nhận được hơi thở của Ken đang vờn trên mặt mình nên chuyển mặt sang hướng khác.

- Chưa có gì là tôi ko điều tra ra!- Ken đứng bật dậy.

- Muốn gì đây?- Pj

- Tôi ko đấu bằng tay chân như Jun, tôi đấu bằng trí tuệ và đánh thẳng vào tâm hồn!

Thấy Pj tỏ vẻ ko hiểu, Ken búng tay 1 cái, màn hình ti vi hiện lên, Ken
thỏa mãn dang rộng 2 tay ngồi tựa vào thành ghế. Pj coi mà mặt đỏ bừng
vì xấu hổ và cũng là vì giận, trong lúc Pj ngất, Ken đã chụp lại những
pic ko ra gì, cổ áo bị bung ra hờ hững; 1,2 cúc áo đầu bị ai đó mở ra ko thương tiếc. Pj lấy gối chọi vào mặt Ken, tên đó lấy tay gạt ra rồi
gắt:

- Làm trò gì thế?

- Cái đó tôi hỏi mới đúng, kia là sao chứ?- nhỏ chỉ tay vào màn hình.

Nhỏ chạy xuống tắt phăng màn hình đi, lúc này mới nhận ra trên người chỉ khoác mỗi cái áo sơ mi nam.

- Đồ tôi đâu?

- Kìa- chỉ vào cái bàn gần đó- dơ như thế nên đừng để nó vướng trên giường tôi!- Ken.

- Thế.. ai thay đồ cho tôi!- nhỏ hơi mất bình tĩnh.

- Có vấn đề gì sao? Là ai ko quan trọng- Ken nói đểu.

" Chát"

Pj ko thương tiết thưởng cho Ken 1 bạt tay.

- Đánh tôi? Cô sẽ hối hận!

Nhỏ ko nói gì, lườm tên đó thêm 1 cái thật sắc rồi quay đi.

- Giặt cái áo thật sạch rồi trả lại! Tặng ko cái áo cho 1 người ko biết điều quả ko đáng!- Ken nhấn mạnh từng chữ một.

Ko vương lại lâu, nhỏ thay nhanh bộ đồng phục rồi sập mạnh cửa đi về.



Bạn ko thể trốn tôi, có chăng đó đã là 1 quy luật ???

Vào trường sớm, Zu ko lên lớp vội mà rẽ vào khu vườn của trường, đây là
một khu vườn tuyệt đẹp với những cây hoa đầy màu sắc. Ngồi tựa mình vào 1 gốc cây to, nó ko ngừng xoa lấy bả vai mình, " dư âm" của cuộc chiến
hắn " tặng" cho nó quả thật là lớn, cơn đau âm ỉ cứ kéo dài, những cái
buốt tới tận xương; hôm qua vì biết hắn cũng mệt như mình cho nên nó đã
rút 1 cách " nghệ thuật" như thế, hắn cũn


XtGem Forum catalog