Polly po-cket
Nữ Phụ Là Vô Tội

Nữ Phụ Là Vô Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328315

Bình chọn: 9.00/10/831 lượt.

o Tiết cô nương, đến lúc đó xin chư vị tránh đi, những chuyện khác thì không cần." Bạch Tích Trần nói.

"Mấy vị thuốc kia xin công tử cứ kê đơn, Tiêu mỗ chắc chắc sẽ chuận bị thoả đáng." Tiêu Quy Ứng tao nhã lễ phép nói.

Viết đơn thuốc cho Tiết Tình, Bạch Tích Trần đến phòng của Lưu Huỳnh xem thương thế của hắn, lão đại phu cho Lưu Huỳnh dùng thuốc trị thương thượng đẳng, hơn nữa bản thân Lưu Huỳnh căn cốt tráng kiện, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ khoẻ trở lại, Bạch Tích Trần cũng viết một đơn thuốc cho Lưu Huỳnh, dặn dò Tri Thu nhanh tới bôi thuốc cho Lưu Huỳnh, thủ pháp lúc bôi thuốc cũng ảnh hưởng tới việc khép lại của vết thương, có thể nói Tri Thu là tiểu y tá chuyên nghiệp.

Tiết Tình còn chưa tỉnh, Bạch Tích Trần để Tri Thu canh giữ ở trong phòng Lưu Huỳnh, mình canh giữ ở trong phòng Tiết Tình. Trên mặt Tiết Tình cũng có một vết phỏng, Bạch Tích Trần đắp cho nàng dược cao đặc chế, xoa bóp tỉ mỉ trên mặt nàng để ngừa có sẹo lưu lại, cô gái tuổi này quan tấm nhất là thể diện, nhất là cô gái mặt mũi xinh đẹp như Tiết tình thì nhất định không cách nào chấp nhận trên mặt mình lưu lại một vết sẹo xấu xí.

Khi biết Tiết tình có quan hệ mập mờ không rõ với Diêm Minh thì Bạch Tích Trần không khỏi kinh ngạc, người có quan hệ cùng với Minh Vực ít nhiều trong thâm tâm sẽ có một bóng đen, Bạch Tích Trần cùng Tiết Tình tiếp xúc qua nhưng cũng không thấy sự u ám trên người nàng, nàng giống như mặt trời, có ánh sáng cùng nhiệt lượng của riêng mình, tựa như một loại Thanh Ngọc, có màu đậm vằn cũng không nhiễm chút u ám nào.

"Ngươi giết nhiều người không?"

"Từng giết."

"Sợ không?"

"Thời điểm giết người sẽ sợ, giết hết rồi không sợ."

"Ngươi muốn giết người không?"

"Có người muôn, có người không muốn."

"Ngươi có biết hay không, ta chỉ cần gia tăng liều lượng của một loại thuốc bổ là có thể giết người."

"Ngươi có biết Durex hay không, có biết hộ bảo vệ hay không, có biết không gian bảy độ hay không?Chắc là không biết đi, chớ ở trước mặt ta khoe khoang kiến thức của mình."

". . . . . . Tại sao trên đời sẽ có quái nhân như ngươi."

". . . . . . Đi trách nguòi phát minh ra xuyên không đi."

Bạch Tích Trần cúi đầu nhìn Tiết Tình, gương mặt này không tuyêt diễm giống như lệ cơ, nhưng cũng là mỹ nhân, đứng cùng một chỗ với Diêm Minh cũng không có gì bất ngờ, nhưng chỉ cần nàng vừa lên tiếng, nàng và Diêm Minh chính là người của hai thế giới, Bạch Tích Trần không nghĩ ra tại sao hai người này có thể ở chung với nhau, có lẽ từ đầu ý trời đã khó hiểu như thế đi, tựa như hắn cũng nghĩ không thông tại sao mình phải cứu một nữ nhân kì quái đối với phàm trần chỉ có trăm hại mà không có lấy chút lợi nào này.

Tiết Tình vẫn nhắm mắt, đôi môi lại mấp máy hai cái.

"Hả?" Nhìn nàng có lời muốn nói, Bạch Tích Trần dán lỗ tai gần môi của nàng.

"Thuốc giải. . . . . . Không rồi. . . . . . Lưu Huỳnh. . . . . . độc. . . . . . Ngươi đi. . . . . . Cứu. . . . . ." Tiết Tình lấy thanh âm yếu ớt đứt quãng nói.

Bạch Tích Trần cũng không phải là người bình thường, liên tưởng mấy lời này thành một câu, lập tức đ phòng của i Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh cũng đã tỉnh, Tri Thu sắc thuốc cho hắn, hắn đang tựa vào giường uống thuốc. Bạch Tích Trần đi tới, cầm tay của hắn, xem xét mạch đập của hắn, một lát sau nói: "trong cơ thể ngươi không có độc, tại sao Tiết cô nương nói ngươi trúng độc?"

"Nàng còn nhắc tới thuốc giải, hình như là ngươi trúng độc, bảo ta điều chế thuốc giải cho ngươi nhưng từ mạch tượng xem ra trong cơ thể ngươi không hề có dấu hiệu trúng độc, còn có những bệnh trạng khác sao?"

Không để ý sự ngăn cản của Tri Thu, Lưu Huỳnh từ trên giường xuống đất: "Ta đi nhìn nàng, các ngươi không cần đi cùng, ta có lời muốn nói riêng với nàng."

Lưu Huỳnh từng bước từng bước đi tới phòng của Tiết Tình, Tiết Tình thân thể đầy vết thương chồng chất còn đang nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, đôi tay để ở trước ngực nắm thật chặt. Thời điểm Lưu Huỳnh thấy nàng ở hố nung chảy, nàng cũng nắm chặt tay trước ngực, khi đó nàng toàn tâm toàn ý bảo vệ bình thuốc nàng cho là rất quan trọng, tử vong gần tới, thời điểm đó không cần diễn trò gì, một màn kia ở trong lòng Lưu Huỳnh vĩnh viễn sẽ không mất đi, khi hắn ngồi xổm xuống thì nàng lòng tràn đầy vui mừng giao bình thuốc cho hắn, trong mắt vui sướng, nàng không nghĩ tới ngày cuối cùng của mình, chỉ cảm thấy bảo tồn được thuốc giải mà mừng rỡ, thật giống như nàng chịu đựng tất cả đau khổ mà vẫn ương ngạnh không chịu chết đi là vì bảo vệ bình thuốc giải “có lẽ có”này. (có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)

Rời khỏi Tiết tình đến Thanh Bình Nhạc thì Lưu Huỳnh nhận được tin tức của Thiền Không phương trượng, trong thư hỏi: "Nếu nàng dùng gi