XtGem Forum catalog
Nữ Phụ Là Vô Tội

Nữ Phụ Là Vô Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327745

Bình chọn: 7.5.00/10/774 lượt.

ạng của ngươi lâu ngày ở trong hai cực băng hoả phân tranh, đó không là tư vị dễ chịu gì." Bạch Tích Trần nói.

Loại tư vị đó Tiết Tình đã từng trải nghiệm qua, quả thật thật không dễ chịu, nàng giật nhẹ tay áo Bạch Tích Trần: "Thần y, cứu ta đi! Đừng để ta phải chịu loại hành hạ này."

Bạch Tích Trần lắc đầu một cái: "Ta chỉ có thể chữa độc, nội lực võ công không phải sở trường của ta, ta sẽ giúp ngươi tra chút cổ y điển tịch, tạm thời ta không có cách nào cả."

Cũng đành như vậy, lại nói ở hố nung chảy nhặt về được cái mạng cũng là công lao của cô chân khí này, nếu nó phát tác bây giờ nàng hẳn cầm chắc cái chết, có một loại kích động muốn xin chết một cách nhanh chóng, sau khi chịu đựng một lúc thì giống như chưa phát sinh chuyện gì, cũng may nó thật lâu chưa phát tác, Tiết Tình hoài nghi bị nhiệt độ của hố nung chảy trung hoà hay không.

Bạch Tích Trần điều chế thuốc xong, đưa cho Tiết Tình và Lưu Huỳnh ăn vào, đói với thanh âm thay đổi của mình Tiết Tình cảm thấy vẫn rất tốt, cũng chỉ là thay đổi chút âm điệu cùng âm sắc, sau khi nghe được thanh âm của Lưu Huỳnh, nàng cười đến lăn lộn trên đất, hình dáng bên ngoài của Lưu Huỳnh bây giờ kết hợp với giọng nữ nhân, đi ra ngoài nhất định sẽ bị đại thúc bỉ ổi đẩy ngã.

Từ hình dáng bên ngoià đến thanh âm đã không còn sơ hở, việc dịch dung lần này coi như đã hoàn thành cơ bản, lệ cơ mang hai người Minh vực, đây là địa phương nam chủ sinh sống, đối với Minh Vực trong tiểu thuyết miêu tả không ít, chờ đến khi Tiết Tình tự mình bước vào nơi này, mới phát hiện so với trong tưởng tượng của mình âm u kinh khủng hơn nhiều, loại âm u đó, coi như bị ánh mắt trời chiếu vào cũng không thể thấy được nụ cười trong nơi tối tăm này, im ắng giống như thế giới sau khi chết, ỷong hành lang đứng rất nhiều thị nữ đang đợi lệnh, thậm chí Tiết Tình còn hoài nghi các nàng không phải bị cắt đầu lưỡi, an tĩnh được không giống người đang sống, càng giống như tượng bùn.

Lệ cơ dẫn hai người đến một gian phòng trống, nói: "Gian phòng trống này cho các ngươi ở, sau đó muốn làm gì thì tuỳ ý hai vị, thiếp thân mặc kệ."

"Đến lúc này còn muốn làm cho chuyện này không có chút quan hệ nào với ngươi sao." Lưu Huỳnh nói, giọng nữ mềm mại đáng yêu làm cho Tiết Tình suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra là Lưu Huỳnh.

Lệ cơ cười nịnh nọt: "Đó là tự nhiên, thiếp thân cũng muốn để lại đường lui cho mình."

Nếu như thân phận của Lưu Huỳnh và Tiết Tình bị bại lỗ, có lẽ Lệ Cơ có thể tránh được một kiếp, kẻ đứng mũi chịu sào khi sự tình bị bại lỗ sẽ là Bạch Tích Trần, thật là một nữ nhân giảo hoạt, đem tất cả quấy thành bùn nhão vẩn đục, lại muốn mình trở thành vị khách không nhiễm hạt bụi nào.

Tiết tình và Lưu Huỳnh tốn nửa ngày đào ám cách ở trong phòng, giấu Tố Vấn và Linh Khu vào trong, hiện tại hai thanh kiếm này cơ hồ trở thành vật đại diện cho thân phận hai người. Dọn dẹp tất cả thoả đáng, tìm tòi ở Minh Vực là một công việc vĩ đại, cũng không phải bởi vì Minh vực rộng lớn, mấu chốt là thân phận của hai người là thị nữ, khó có thể không kiêng kị điều tra khắp nơi, hai người sắc mặt bình thản đi từ từ trên hành lang, giống các thị nữ khác không phát ra chút âm thanh nào, không dám nhìn đông lại nhìn tây, chỉ có thể dùng dùng ánh mắt lo đáng nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút, trước tiên quen thuộc địa hình của Minh Vực cũng tốt.

"Cửa những gian phòng này hợp thành một, căn bản không xem ra nơi nào với nơi nào." Tiết Tình oán trách.

"Khắp nơi đều có người chú ý, muốn đi trộm vào cũng không dễ dàng, phải hoàn toàn nắm giữ mục tiêu mới có thể bắt đầu hành động." Lưu Huỳnh nói.

Hai người thướt tha đi tới, thỉnh thoảng chung quanh sẽ xuất hiện một vài thị nữ mặt không biểu hiện gì, đang đi, đột nhiên những thị nữ xung quang đột ngột quỳ xuống

"Làm cái gì vậy!" Tiết Tình hốt hoảng nhìn chung quang, phát hiện có người đi đến, người nọ mặt mũi tuấn mỹ, vóc người to lớn, vẻ mặt lạnh lẽo uy nghiêm làm cho người ta không dám đến gần.

Diêm Minh! Cả trái tim Tiết tình cũng bị nắm chặt thành một khối, từ ngày đó ở trên hố nung chảy, hắn cười đẩy nàng xuống lò lửa cũng qua qua lâu, thấy gương mặt này một lần nữa, mặc dù trên mặt Diêm Minh lúc này cũng không mang theo nụ cười tà vọng hôm đó, từ ngón tay đến toàn thân Tiết Tình đều ớn lạnh, đó là một loại tâm tình muốn trả thù, sau khi hắn coi mạng nàng như con kiến hôi hèn hạ, nàng thật muốn cắn nuốt cốt tuỷ của hắn.

Ngược lại Lưu Huỳnh so Tiết Tình bình tĩnh hơn rất nhiều, lôi Tiết Tình cùng nhau phục cúi người, để tránh bị chú ý so với những thị nữ đang quỳ trên mặt đất, Lưu Huỳnh chuyên chú nhìn mặt đất trước mặt, không nhìn bất kì bộ phận nào của Diêm Minh, ánh mắt hắn giống như một vũng nước sâu, sâu không thấy đáy cũng không nhìn thấy hận ý, càng không nhìnn thấy ấm áp.

Tiết Tình quỳ xuống cúi người, cúi đầu, để tóc rũ xuống che lấp gương mặt, ngăn trở hai mắt trợn to của mình. Diêm Minh đi giày vải màu đen, lúc đi đến