Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324734

Bình chọn: 7.5.00/10/473 lượt.

nhau kiểu tóc cũng vậy luôn người ngoài nhìn vào không kĩ chắc chẵn sẽ tưởng là 2 chị em sinh đôi.

-cho em hỏi bệnh nhân Trịnh Nhật Duy nằm phòng nào_nó nhẹ nhàng hỏi

-à phòng vip 1K3 trên lầu 3 đó em

Nó cảm ơn rồi kéo Jan đến cầu thang máy, chưa kịp mừng vì thang máy khá gần bác sĩ đã đến dập tắt niềm vui nhõ nhoi của 2 cô

-phiền 2 cháu đi cầu thang bộ bệnh viện đang có ca cấp cứu tai nạn giao thông rất nghiêm trọng cần thang máy bệnh nhân đang được chuyển đến_bác sĩ gấp gáp chạy lại chỗ tụi nó

Jan với nó mặt ủi xìu ngậm ngùi đau khổ gật đầu, đành về cuối hành lang leo cầu thang bộ vậy

Jan chậc lưỡi nhìn cầu thang bộ mới nhìn đã nản rồi.

-chạy thi không_Jan tươi cười nói

-ô cê, ai thua trả tiền ăn trưa_nó cười đáp

Thế là 2 cô xắn quần xắn áo lên (còn đâu là hình tượng nữ nhi nữa @@ ) bỏ qua các cặp mắt đang nhìn mình.

1...2...3 CHẠY

Dứt câu 2 cô phóng như tên bắn chưa đầy 2’ đã có mặt trên lầu 3 của bệnh viện (@@) đầu tóc rối tung mồ hôi nhễ nhại, Jan ngồi bệt xuống nền thở dốc

-mày thua rồi nhá_dù mệt jan vẫn cười mãn nguyện

-được rồi_nó cũng ngồi thở muốn hụt hơi, chỉnh sửa lại trang phục đầu tóc tìm phòng hắn

“phòng vip 1K3” Jan ngước mắt lên đọc, còn nó đang nhìn vào hàng vệ sĩ có phải tổng thống nước nằm viện đâu mà chuẩn bị nhiều vệ sĩ vậy

-vào thôi_Jan huých nhẹ vai nó

-từ đã,tao thấy thiếu thiếu gì đó

-thiếu gì

-thiếu...thiếu..._nó tập trung suy nghĩ

-thiếu cái gì

-con nhỏ này, đến thăm người ta mày vứt giỏi trái cây đâu rồi_nó nhéo tay Jan, giờ Jan mới sực nhớ lúc chạy thi với nó lúc chạy có người kêu “á” phía sau không hiểu tại sao giờ nhớ lại thì ra là mình ném vào đầu người ta. Jan cười trừ đẩy nó vào

đứng lại, cậu chủ đang mệt không tiện gặp_1 tên vệ sĩ mặc áo đen chặn đường nó.

-nói cậu ta có em gái của Quân đến thăm_nó khó chịu trả lời.

CẠCH!! Nhật hạ mở cửa bước ra tay cầm tô cháo nhưng chưa đụng đũa,nhìn thấy nó và Jan NH mỉm cười chào

-chào chị, chị đến thăm anh Duy sao

-cô là Nhật Hạ_Jan thấy nó khó xử lên tiếng

-dạ, chị là

-tôi là Tuyết Mai gọi là Jan được rồi

Nói nhưng không chút biểu cảm cũng chẳng có thái độ vui vẻ gì với NH, NH biết điều đó nhưng cũng không nói gì vẫn tươi cười

-mời 2 chị vào

-Nhật Hạ_tiếng hắn từ trong gọi vọng ra, “nghe nhẹ nhàng thật, thân thiết đến vậy rồi sao” suy nghĩ vụt qua đầu nó cười nhạt, đương nhiên Jan nhìn thấy sắc mặt thay đổi của nó

-dạ, có bạn anh đến thăm_NH bước vô sau NH là nó và Jan

“bạn sao ngoài Khánh và Quân ra thì đâu còn ai chẳng lẽ là nó chắc chắn không phải rồi” hắn cười nhạt sao lại nghĩ tới nó lúc này, mắt vẫn nhắm nghiền

-bảo vệ sĩ đuổi về đi_hắn lạnh nhạt trả lời, nó vẫn quan sát nhếch môi

-mẹ anh không dạy cho anh phép lịch sự tối thiểu à_nó cất tiếng, hắn hơi giật mình nhưng không lâu máu giận lên ngôi “mẹ sao, hắn làm gì có mẹ”

-CÚT ra ngoài

Hắn giận giữ, vơ chiếc bình hoa trên bàn ném thẳng vào chỗ nó. Do đang bất ngờ, phản xạ không kịp chiếc bình hoa sượt qua trán nó

CHOANG!!!

Vết thương không quá sâu nhưng chắc đã đâm vào mạch máu, máu bắt đầu tuôn ra, NH tái mặt lần đầu tiên thấy hắn giận giữ như vậy lại đỡ nó, Jan gạt phăng tay NH ra trừng mắt nhìn hắn đỡ nó dậy bỏ ra ngoài.

Hắn nghĩ người như nó 1 chiếc bình hoa đương nhiên là có thể né dễ dàng nhưng không ngờ lại vậy, thấy có lỗi định chạy theo xin lỗi nhưng nghĩ lại “mình chẳng là gì cả sao phải làm vậy” nắm chặt tay đến mức bật máu.

NH vẫn chưa định thần lại được, chuyện gì đang diễn ra vậy tại sao hắn lại hành động như vậy sao Jan lại ghét cô đến vậy, thấy vết máu trên tay hắn NH hoảng hốt chạy lại

-anh đang làm gì vậy, máu chảy rồi

-kệ anh, anh muốn yên tĩnh

Hiểu ý NH ra ngoài với hàng loạt câu hỏi trong đầu, trước khi đóng cửa không quên nhắc hắn nhớ băng lại vết thương.

Đi dạo ngoài khuân viên bệnh viện, thấy nó đang ngồi một mình trên ghế đá gần bờ hồ lại gần

-em ngồi được chứ_nó mở mắt ra khẽ gật đầu

Im lặng 1 hồi NH mới quyết định lên tiếng

-sao anh ấy lại nổi giận với chị vậy_NH lấy quyết tâm hỏi

-cô không cần biết_nó chưa kịp trả lời Jan đã đi tới nhìn NH bằng ánh mắt kì thị có 1 chút khinh bỉ_đi thôi

-không có chuyện gì đâu, chị về trước_nó cười nhẹ đi theo Jan

NH vẫn thẫn người nhìn nó đi khuất, cười buồn

-chào cô, nói chuyện chút được chứ_Quỳnh từ đâu bước tới đứng trước mặt NH

-cô là

-tôi là Quỳnh người yêu của Khánh nhưng bị cô gái tên Jan lúc nãy cô cũng gặp rồi quyến rũ, thấy cô cũng cùng hoàn cảnh với tôi nên chúng ta có thể hợp tác

NH cười nhạt

-có lẽ cô tìm nhầm người rồi

-cô không ghét Ji sao

-không