Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325080

Bình chọn: 10.00/10/508 lượt.

ại.

“Không phải, ta kêu vị tiểu thư đeo kính râm a!” Người bán hàng tiếp tục loa.

Ta gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Bốn mắt thật ra nhanh tay lẹ mắt, RMB màu đỏ, nhất tề đưa cho người bán hàng vẫn đang bắc loa kêu gào.

Người bán hàng mặt mày hớn hở, sổ sổ: “Tiên sinh, của ngài 90 đồng!”

Bốn mặt liều mạng gật đầu: “Chạy nhanh!”

“Nha!” Người bán hàng tiếp tục mặt mày hớn hở: “Vị tiểu thư đeo kính râm kia – đúng- ngài liền—!”

“Không cần thối lại!” Bốn mắt vẻ mặt giống thằng ngốc.

“Không có việc gì – vị tiểu thư đeo kính râm kia a – ta chỉ muốn nhắc nhở ngài qua cầu cẩn thận tảng đá mà thôi!” Người bán hàng vẫn đang mặt mày hớn hở, vị đeo kính râm ngay cả tảng đá cũng chưa bước qua, trực tiếp ngã xuống!

Ta sùng bái chiêm ngưỡng Bốn mắt.

Bốn mắt tái nhợt nghiêm mặt, cầm lấy tay ta ở dưới cái bàn phủ phục một hồi lâu, mới quay thắt lưng chạy chối chết.

Đến cửa khách sạn, Bốn mắt đưa cho ta cái danh thiếp: “Hạ tiểu thư, thực xin lỗi, tôi phải lập tức từ chức. Lữ trình kế tiếp, cô theo số điện thoại này gọi tới công ty du lịch, bọn họ sẽ phái hướng dẫn viên du lịch tiếp ứng cô!”

Ta trừng lớn mắt.

Bốn mắt lại từ trong túi moi ra hai tờ tiền duy nhất, một phen nhét vào trong lòng ta: “Hạ tiểu thư, tiền mặt của tôi cũng chỉ còn nhiêu đây, cô trước cầm đi. Tôi đi trước đây, lộ phí sẽ bồi thường theo đúng quy định, cô đem số tài khoản giao cho tôi, tôi sẽ gửi tiền vào đó!”

Ta hoàn toàn cảm động, Hạ Tiểu Hoa, lần đầu tiên trong cuộc đời, thu được khoản cứu tế chân chân thực thực! Bốn mắt, thanh niên tốt đầy hứa hẹn a!

Ta vẻ mặt động dung: “Bốn mắt, anh không nói tôi cũng biết, không quan trọng, tiền cho tôi cũng không quan trọng!”

Bốn mắt cũng bị ta cảm động, vung lên mỳ sợi lệ: “Hạ tiểu thư…”

Ta dùng sức cầm bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của Bốn mắt: “Anh bội tình bạc nghĩa nữ diễn viên, việc này cho dù rất thiếu đạo đức, tôi cũng sẽ giả giả coi như không biết!” Ta nói vô cùng thành khẩn.

Mỳ sợi lệ do cảm động của Bốn mắt đang chậm rãi chảy xuôi biến thành hùng dũng phun trào: “Mao! Người bị bội tình bạc nghĩa là tôi!”

“…”

Ta mở lớn miệng, ôn nhu nhìn Bốn mắt.

Này quả nhiên là cái thanh niên đầy hứa hẹn a!

Bốn mắt vẻ mặt hối hận, một phen bỏ ta ra, hướng trên lầu khách sạn đi lên. Đặng, đặng, đặng, vào trong phòng bắt đầu vùi mình thu thập hành lý.

Ta ngồi cạnh cửa, nhìn bóng dáng Bốn mắt tươi đẹp áp quần phương: “Uy! Bốn mắt! Ta nói, giả thiết, nếu, tỷ như, thanh mai trúc mã của ngươi, kỳ hẳn là thật sự, là thật sự luyến tiếc ngươi, có lẽ, chỉ là có lẽ, nàng luôn luôn tìm ngươi, thực cố gắng tìm ngươi. Ngươi sẽ cho nàng cơ hội, bù lại bội tình bạc nghĩa của nàng sao?”

“…” Bốn mắt cũng chẳng thèm để ý đến ta, tiếp tục thu thập hành lý của hắn.

Ta thở dài, thu hồi ánh mắt ở trên người Bốn mắt, nhìn chằm chằm trần nhà: “Bốn mắt! Anh kỳ thật, đến bây giờ vẫn còn yêu nàng đúng không?” Bằng không, sẽ không như vậy, liều lĩnh chạy trối chết!

“…”

“Bốn mắt, anh kỳ thực, vẫn vẫn, thực yêu nàng!” Ta nói, khóe mắt bắt đầu lộ ra thủy quang.

Bởi vì, vẫn vẫn đều là thực yêu, mới có thể trốn vẫn trốn, không dám đối mặt.

“…”

“Bốn mắt, nàng đang tìm anh nha!”

“Hạ tiểu thư, trên thế giới này, tổng sẽ có một người, cho dù cô như thế nào luyến tiếc, hoặc là muốn có được, đều là vĩnh viễn không có khả năng thực hiện!” Thanh âm Bốn mắt, bất đắc dĩ gần như là đau thương.

Ta không có cúi đầu, vẫn như cũ nhìn lên trần nhà. Rõ ràng như vậy, rõ ràng thấy được như vậy, lại cách một khoảng xa đến thế.

“Cho nên, chỉ có thể lựa chọn buông tay!”

“Nhưng là, Bốn mắt, nếu như bỏ lỡ, anh có lẽ, sẽ vĩnh viễn không được hạnh phúc!” Tựa như Bốn mắt, hủy diệt chính mình, từ nay về sau cô độc một người.

“Thích một người, không phải như thế này sao? Nếu buông tay, nếu thành toàn, sẽ không quay đầu trở lại!”

“…” Đúng vậy, Bốn mắt.

Càng thích, càng kiên định.

Vĩnh viễn, cũng sẽ không quay đầu.

“Bốn mắt, cứ trốn, không phiền phức sao?” Ta từ cạnh cửa đứng lên, vọt vào phòng, giúp Bốn mắt đè lại vali đồ siêu cấp to đang cần kéo khóa.

Bốn mắt cúi đầu, lắc lắc, tiếp tục kéo.

Ta đặt mông ngồi trên thùng đồ, vỗ vỗ bả vai Bốn mắt: “Uy! Bốn mắt! Mệt mỏi thì nói ra, đối tốt với người khác cũng vậy. Bằng không, người ta cũng sẽ không biết!”

Nói xong, chính mình ngây ngẩn cả người. Lời này, hình như là vị nam phẫn nữ trang, tính tình siêu thối tân tinh đã từng nói cho ta biết.

Bốn mắt rốt cục kéo xong khóa, giơ lên cái túi, một phen ôm lấy ta: “Hạ tiểu thư, cô kỳ thật, là người tốt.” Mỳ sợi lệ chợt lóe, chảy dọc theo lưng áo của ta.

Thao! Ở chung mấy ngày, giờ mới phát hiện!

Ta trở mình xem thường, chân thành đưa cái khăn tay cho Bốn mắt: “Bốn mắt, ngươi tận tình khóc đi, tỷ đợi ngươi!”


Polly po-cket