
vòng không làm tóc, không trang điểm, không Spa! Mặt đen, trên người cũng thực tệ!” Ta một phen kéo ra mũ du lịch, lộ ra cái đầu tổ quạ.
“Oa!” Ngũ hào hét thảm một tiếng, nhặt lên mũ ấn ngay vào lòng ta: “Lái xe, đi Spa!”
“…” Ta rơi lệ xúc động.
“Hạ Tiểu Hoa, đừng nói với ta, ngươi có cái đức hạnh được thịt bò Thần Tư!”
Ta liếm cái miệng nhỏ bất giác hắc hắc ngây ngô cười.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi tục của ngươi, đừng làm bẩn thần tượng của ta!” Ngũ hào một quyền hướng ta huy đến, đánh vào ngực ta oành một tiếng.
Ta đau, nước mắt trào ra, cười không nổi.
Kháo! Ngũ hào, lão nương vì nuôi sống một đàn trợ lý các ngươi mà quyết tâm quay về đối mặt, ngươi lại vì một nam nhân mà muốn lấy mạng ta!
Ngũ hào thu quyền, vừa lòng.
“Hạ Tiểu Hoa! Không muốn mất mạng liền ngoan ngoãn ngồi tại chỗ trả lời ta mấy vấn đề!”
Ta lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Gần đây ngươi náo loạn trong nhà?”
Gật đầu.
“Khó trách!” Ngũ hào liếc mắt một cái xem xét ta: “Mấy ngày nay Diệp công tử tự mình bài bố, bày thiên la địa võng lùng bắt hành tung của ngươi. Ta cùng Nhất hào đến Bát hào, tìm không ra được ngươi, tiền lương tháng này đều bị khấu trừ hết!” Nói xong lại huy quyền đánh vào ngực bên kia của ta.
Con bà nó! Ta ôm ngực động cũng không dám động.
“Diệp Hy hắn dựa vào cái gì khấu trừ tiền lương trợ lý của ta?” Trong lòng ta khó chịu, khí thế cũng cao hơn.
Ngũ hào hừ một cái: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi ai dễ chọc không chọc, chọc vào Diệp Hy làm cái gì? Hắn lần này tức giận đem sự nghiệp non nớt của ngươi thu về một mối, hiện tại hắn là lão đại của phòng thiết kế đấy!”
Kháo! Quá ác độc!
Lão nương tiền không có còn mất việc, không cho con người ta đường sống đây mà!
“Trợ lý tài chính đâu?”
“Mao! Ngay cả người quản lý tài sản tư nhân đều biến thành người của Diệp tam công tử!”
“…”
“Diệp tam công tử còn đem khu giải trí M thay máu, nói là quản có mỗi nhà tạo hình cũng quản không được!”
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi nói ngươi biết rõ bản lĩnh anh chồng nhà ngươi, đắc tội không nổi cũng đừng có việc gì làm cho Diệp tam công tử cáu kỉnh, liên lụy một chuỗi vô số nhân dân lao động đâu. Mau quay trở về dập đầu nhận sai đi!”
“Nhưng là, ta ly hôn a!”
Ngũ hào trở mình xem thường: “Lần trước ngươi ở sân bay trảo J (bắt gian) đâu? Còn nháo đến cả tập đoàn Diệp thị đâu?”
“…” Nhân phẩm ta quả nhiên không có chút phân lượng.
“Hạ Tiểu Hoa, không phải ta muốn nói ngươi. Nhìn tiền đồ của mình đi, mất chỗ dựa Diệp tam công tử ngươi sống được sao? Chạy nhanh thành thành thật thật, nên bán thân thể thì bán thân thể, không muốn xấu hổ cũng phải xấu hổ, đừng nghĩ một ngày nào đó muốn thịt bò Thần Tư. Thần Tư và ngươi không phải là sinh vật cùng cấp bậc!”
“…”
“Ta nói ngươi làm cái gì đều thiếu suy nghĩ a, đem người từ trước đến nay luôn luôn trầm ổn, đạo mạo Diệp tam công tử chọc thành như vậy!”
“…” Ta lau một phen mồ hôi lạnh: “Cũng không có gì đáng kể, ta chỉ mượn kìm điện của Nhị hào đem Diệp Hy giật đến hôn mê thôi…”
Ngũ hào nhảy lên ba thước, đầu va cốp vào trần xe cũng chưa phát hiện: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi điên rồi! Ngươi thật sự muốn ly hôn sao?”
Ta hợp lại sức lực của cái mạng già gật đầu, không phải lúc nãy vừa nói qua sao?
“Kia kia kia… Hạ Tiểu Hoa, phòng làm việc, thật bị Diệp Hy thâu tóm?” Ngũ hào rơi lệ.
Ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đem cái ngực nhỏ chụp ba ba rung động: “Ngũ hào! Yên tâm! Ta sẽ không vứt bỏ các ngươi! Diệp Hy tính là cái mông gì?”
Ngũ hào hấp hấp chút nước mũi: “Hạ Tiểu Hoa, kia có thể không là cái mông gì, nhưng là siêu cấp nhà giàu Diệp gia đời thứ ba, tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Diệp thị nha!”
“Cắt, có cái gì giỏi? Lão nương còn là siêu cấp nhà giàu mới nổi đây!” Nói xong chính mình cũng một trận ác hàn, bà nó chứ, tuy rằng hiện tại không có tiền!
Ta đem túi vàng thỏi ném đến trên người Ngũ hào: “Uy! Ngũ hào giúp ta cầm túi. Còn có, cho ta mượn 200 đồng!”
“Làm, làm cái gì?” Ngũ hào không tình nguyện móc ra hai tờ NDT.
“MD, làm xong Spa còn phải cấp tiền boa nữa!” Ta một phen đoạt lấy, nhét vào trong ví.
TNND Diệp Hy! Lão nương làm Spa xong, quay lại tìm ngươi tính sổ!
Xe vừa tiến lại gần biệt thự của Diệp gia đã thấy xa xa phía trước là một mảnh đông nghìn nghịt các loại sinh vật tay lăm lăm cầm máy ảnh, ngồi ở cửa chính đồng loạt cắn dưa chuột.
Lái xe nhanh chóng tắt đèn pha phía trước: “Hạ tiểu thư, phóng viên nhiều lắm, xe chúng ta mục tiêu rất rõ ràng. Ngài xem có nên báo cho Lưu quản gia, lại phái xe khác ra tiếp ứng?”
Ta nghiêng đầu quan sát một chút thế cục, vẫy vẫy tay: “Quên đi, ta xuống xe chỗ này, ngươi cứ tiếp tục đi, tiến thẳng cửa lớn mà xông vào!”
“Hạ tiểu thư?” Vẻ mặt lái xe lo lắng: “Ngài vẫn là đừng nên trèo tường đi! Không muốn lần thứ ha