
được nữa.
Bả vai bị một phen chế trụ, thực nhanh, thực nhanh, ta ngay cả run đều không thể động đậy: “Hạ Tiểu Hoa! Anh cam đoan, lão nhân kia tuyệt đối sẽ không chết!”
Không thể dụi mắt được nữa, bởi vì đã không khống chế được mỳ sợi lệ trong mắt.
Ta cố gắng nghiêng đầu, sợ mỳ sợi lệ chảy xuống, dơ áo Diệp Hy.
Diệp Hy lại nở nụ cười, nhấp mím môi: “Hạ Tiểu Hoa, bả vai cho em mượn. Em thích nhất!”
Ta vừa muốn đi qua, được một nửa, lại dừng lại, liều mạng lắc đầu.
Không thể lại lại gần, Diệp Hy, đã không còn là Diệp Hy của ta nữa.
Mê hoặc trí mạng như vậy, hắn nên là dành cho người khác.
Diệp Hy cười, ngồi ở bên cạnh: “Hạ Tiểu Hoa! Em rõ ràng thích!”
Ta hít cái mũi, cố chấp lắc đầu.
Diệp Hy thô lỗ túm lấy đầu ta, bá đạo đặt trên bả vai của hắn: “Em dựa vào cho anh! Không được nhúc nhích!”
Diệp Hy! Ngươi là đang bức ta nha!
Ta túm lấy áo hắn, không nói hai lời liền hướng lên trên lau nước mũi. Dù sao, cũng sẽ không có khăn tay trắng noãn nhỏ bé.
Chờ đợi bị đá văng ra, Diệp Hy thế nhưng không có động đậy.
Kháo! Tiếp tục lau.
Vẫn bất động như cũ.
Ta nâng mặt, vụng trộm ngắm Diệp Hy.
Vẻ mặt Diệp Hy ẩn nhẫn.
Không khó chịu sao? Từ trước đến nay hắn ghét nhất là bị như vậy! Ta thay đổi vị trí, từ ngực trái chuyển sang ngực phải, lại lau một lần.
“Hạ Tiểu Hoa, hay cho điểm kỹ xảo này của em!” Diệp Hy khinh thường: “Em không phải muốn khóc nhè sao? Đừng ép buộc, khóc ra sẽ dễ chịu hơn!”
“Ai nói em khổ sở?” Ta giận quá thành nghẹn, lập tức ngoan ngoãn dựa vào trên vai Diệp Hy.
Diệp Hy vươn tay, đột nhiên xoa xoa đầu ta: “Hạ Tiểu Hoa, nhớ nhà?”
Lần đầu tiên, dùng âm điệu mềm nhẹ như vây, hỏi về vấn đề như vậy.
Ta bị dọa, chân chân chính chính bị dọa. Liều mạng nhắm nhanh mắt, cổ họng cũng không dám phát ra tí ti âm thanh nào.
Chỉ sợ khi mở mắt ra, tất cả chỉ là ảo giác.
Đợi thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi tiếng tim đập cũng bị khống chế, ta mới thật cẩn thận mở miệng: “Diệp Hy, thực xin lỗi!”
Chiếm lấy anh lâu như vậy.
Nếu là Khả Nhạc, hắn nhất định, sớm cũng đã là một Diệp Hy thực ấm áp.
“Hạ Tiểu Hoa, em có ý gì?”
“Diệp Hy, anh hẳn là nên một lần nghe lời Diệp lão đầu…” Ly hôn, một lần nữa chọn lại.
Diệp Hy một phen đẩy ta ra, đứng lên: “Hạ Tiểu Hoa! Em quả nhiên, một lòng muốn ly hôn!”
“Đứng tưởng rằng anh không biết em nghĩ cái gì! Hạ Tiểu Hoa, có mục tiêu mới, liền cảm thấy anh vướng bận?”
Từ trong phòng giải phẫu, một tiểu hộ sĩ đi ra: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, giải phẫu hoàn thành, rất thành công! Đợi hết thuốc tê, Diệp lão tiên sinh sẽ tỉnh!”
Ta đứng lên, liếc mắt nhìn cánh cửa thủy tinh trong suốt của phòng giải phẫu.
“Diệp Hy, anh thực hạnh phúc!” Còn có thể có được Diệp lão đầu, không giống ta, còn lại cũng chỉ có mấy khối vàng thỏi vô tri vô giác mà thôi.
“Phòng làm việc, đưa cho em!”
“Không đưa! Hạ Tiểu Hoa, anh thật muốn nhìn, ly hôn, em còn có thể kiên trì đến bao giờ?”
“Được.” Ta gật gật đầu.
“Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư, đừng cãi nhau, Diệp lão tiên sinh chắc sẽ muốn hai người vào, hai người thật nên đi xem một chút!” Tiểu hộ sĩ đứng bên cạnh gãi gãi chân.
Ta vung túi, quay đầu: “Không nhìn, tôi về!”
“Diệp Hy, phòng làm việc, anh thích, kia em từ chức!”
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi lập tức cút đến phòng làm việc cho ta!” Thanh âm Nhị hào, dù không bật loa ngoài cũng làm cho bà lão dưới lầu một phen kinh hách.
Ta vắt chân, vừa ăn bữa sáng Khả Nhạc mua cho ta, vừa xem tin tức giải trí: “Nhị hào, quên nói cho ngươi, ta từ chức ha, phòng làm việc từ bây giờ thống nhất là do Diệp Hy quản!”
Thần Tư đến Hàng Châu, cùng nữ nhân vật chính du hồ bị người ta chụp rõ như ban ngày, lại còn đứng trước máy quay ra vẻ đạo mạo nói: “Quản lý có đi theo, chỉ là máy ảnh vừa vặn không chụp tới!”
Ta một bên cắn bánh quẩy, một bên hừ hừ nói: “Lừa cụ già à? Diễm phúc cũng quá tốt đi!”
Nữ nhân vật chính kia không phải là mạng sống của Bốn mắt sao, thực sự là bi phẫn nha!
“Ai lừa bà già nhà ngươi? Hạ Tiểu Hoa, xem TV! Phòng làm việc sắp đóng cửa rồi!”
Ta giơ bát, ném thìa đi, trực tiếp uống sữa đậu nành: “Ngươi cũng lừa ai đâu? Diệp Hy là người có tiền nhất nhì thành phố đấy!”
Trong điện thoại một trận tạp âm, đổi người sang Nhất hào: “Hạ! Tiểu! Hoa! Thế giới này còn chỗ cho người sống không? Bà nó chứ đi theo Hạ Tiểu Hoa tất cả đều thất nghiệp! Trên đời này còn cho người ta an tâm công tác sao?!”
“?!” Ta giơ điện thoại, lại một trận tạp âm.
“Hạ Tiểu Hoa! Ta cho ngươi 15 phút! Ngươi nếu không đến phòng làm việc, ta đem đứa bạn mặc đồ thể thao đi cửa sau cùng với một đống vàng thỏi của ngươi tất cả đều quăng ra cửa sổ!” Ngũ hào khàn cả giọng.
Kháo! Khả Nhạc cùng vàng thỏi!
Ta né