
ra
-thôi vào vscn đi rồi ăn sáng sau đó đi mua đồ dùng chuẩn bị đi học đi con-mẹ hắn cười hiền.
-cảm ơn cô. Hìhì
Nó nói xong liền chạy đi làm vscn. Sau khi nó ăn sáng thì
hắn chở nó đi mua sách vở bằng 4 bánh. Đến nơi nó bắt ở lại
trong xe để nó đi mua 1 mình vì nó bảo không thích có vệ sĩ đi theo!!!*pà này xem hắn như vệ sĩ bảo vệ cho pã ý*. Hắn nghe
nó nói thế tức muốn hộc máu, thế mà hắn còn định chỉ cho
nó chỗ mua nữa, hắn bỏ vào xe ngồi.
Nó đi mua sách vở xong thì mua luôn 1 chiếc xe đạp leo núi
màu đỏ-chiếc xe nó thích. Sau đó nó quay lại chỗ xe hắn đập
đập vào cửa xe hắn mà lâu quá không thấy hắn mở cửa nên nó
mới ghé mắt xem…đôrêmon. nó muốn té xỉu vì cái sự trẻ con
của hắn. nó đập mạnh vào xe không thương tiếc, hắn nghe thấy
vội vã cất truyện và mở cửa. Vừa mở cửa hắn đã thấy nó
cười như điên dại
-hahahaaaaaa. Cứ thích ra vẻ ta đây người nhớn lắm, đôrêmon cơ đấy. Hahaaaaaa
-nè ai cho nhóck nhìn lén hả? Có biết thế là vi phạm quyền riêng tư không hả?-hắn chống chế vì quá…quê
-hahaaa người nhớn đôrêmon
Hắn không biết nói sao vì ngượng chợt hắn thấy cái xe đạp nó liền quay ra hỏi nó
-ê xe ai đây nhóck?
Nó đưa tay chỉ vào mặt mình như thể hiện 1 sự hiển nhiên
-nè trường này là trường nổi tiếng đấy, khi vào trường mà
đi xe đạp là bị cho là “lạ” đó kiểu như người ngoài hành tinh
đó! Để tôi đưa nhóck đi bằng xe tôi cho
-kệ họ. Giờ mở cửa xe ra để có thể bỏ sách vào xe này.
Mà sao nhóck toàn nói chuyện với người lớn là “you” và không
tôn trọng thế hả?
-ai người lớn?-nó hỏi mặt ngơ ngơ
-tôi chớ ai-hắn tỏ vẻ
Nó không nói gì vì nó đang…suy nghĩ, sau khi nghiệm ra là
hắn chưa biết nó bằng tuoỏi hắn nên mới thế. Sau đó nó liền
lấy lại “phong độ” nói vẻ thích thú
-người nhớn đôrêmon hả?
-ơ ơ…-hắn nghệch mặt vì thái độ “bất thình lình” của nó
và vì cả nó cứ nói về đôrêmon mãi, nếu nói thêm chỉ e là
hắn sẽ quê mà chết
-ơ ơ cái gì, mau lên, còn đi xem trường nữa đó
-đây, nhờ người khác mà tỏ thái độ thế đấy
Sau đó hắn đí xe ô tô đến trường còn nó thì đi xe đạp.
-cũng được đó nhỉ? Có vẻ to. –nó nói khi thấy trường hắn
-thế này mà chỉ được thôi hả? Thế nào mowí gọi là đẹp đây hả?
- Blue Star là đẹp nhất!-nó nói với sự tự hào tràn trề, mắt thì cứ như là song song với bầu trời đấy
-thôi đi người ta nhìn kìa-hắn nói với vẻ xấu hổ
-ế-nó quay lại và thấy đúng là nhiều người nhìn thật vì
nó giống hệt con ở trại mới trốn ra vậy, chân thì dang rộng, 1 tay chống hông tay kia thì giơ lên trời, miệng thì mở to …nói
chung là giống con “kùn”
Sau đó nó đi vào chào thầy hiệu trưởng và nói luôn là không được nói ra thân phận nó vì ông nó đã nói với thầy hiệu
trưởng cho nó vào học ở trường này nên thầy mới biết được
thân phận của nó- Tất nhiên hắn không có ở trong phòng thầy
hiệu trưởng. Sau đó nó đi đến chỗ để may đồ đồng phục sau đó
nói gì đó* mình nghe không được* nên cô may đồ có vẻ rất lúng
túng rồi đo để may đồ cho nó. Sau đó nó và hắn về nhà ăn cơm. Ngay hôm sau đồ đã được gửi đến nhà nhưng khi mẹ hắn hớn hở
muốn xem nó mặc đẹp thế nào trong bộ váy đồng phục xinh xắn
thì đó lại là bộ đồng phục …con trai. Ai cũng trong nhà cũng
nhìn nó như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra thì nó đưa bộ đồ
lên ngắm nghía và khen đẹp nữa chớ
-nè, nhóck con. Sao lại là đồng phục nam hả?-hắn hỏi nó
-tại tôi không quen mặc váy-nó thản nhiên
-mhưng nhà trường không cho phép đó
-đã thông qua quyết định của thầy hiệu trưởng rồi
-nè…-hắn chưa kịp nói nữa thì mẹ hắn chen ngang
-thôi T.Trư không thích thì thôi. Nào con mặc cô xem nào
-zạ, hìhì
Nó đi thay ngay bộ đồ đó và nhìn xa thì nó giống hệt thằng con trai vì nó quấn tóc bỏ hết vào cái mũ “ngầu” của nó
-cô thấy sao? Y hệt con trai chưa cô?
-y chang. Nhìn con đẹp trai lắm
-đã quá. Con cứ thích thế này đấy cô nhưng trường cũ không
được mặc thế nên học trường mới phải vầy mới dễ chịu cô ạ
-sao thế? Trường cũ con cũng mặc váy hả?
-dạ
-chắc đẹp lắm nhỉ! Mà sao trường mới con lại không mặc như trường cũ luôn
-hì. Tại con muốn mặc như con trai mới dễ chạy nhảy chứ mặc váy khó quậy cô ạ.
-ma l