
sẽ bảo rằng “em cũng yêu anh như vậy”, và sau lưng lại thoải mái “Lợi dụng ấy mà!”.
Tôi hận người con gái ấy. Và cũng hận chính bản thân mình. Nếu tôi không phải là kẻ có H… thì chắc chắn tôi sẽ mạnh mẽ và quyết đoán hơn trong việc dành lấy tình cảm chân thật từ cô…
Tôi hoang mang… hoang mang tột độ.
Tôi phải làm sao???
Minh Trúc
Đi ăn ở một nhà hàng Nhật, tôi được ăn món sushi và teriyaki truyền thống. Ẩm thực Nhật Bản quả là number 1 mà, không dầu mỡ mà rất ngon và tốt cho sức khoẻ. Đặc biệt còn có cả chè xanh nấu bằng nước suối được lấy trên núi nữa. Thế nên bữa ăn thật sự là rất tuyệt.
Và hôm nay Khắc Long cũng thật lạ. Hắn không quát tháo hay là bông đùa mấy câu yêu thương vớ vẩn như thường khi. Mà lại im lặng đến lạ kì, hắn chẳng nói chẳng rằng, lâu lâu chỉ cười gượng, nhắc tôi ăn.
Có lẽ nào hắn đang buồn vì tôi không? Vì những lời tôi đã nói? Tôi nghĩ vậy rồi tặc lưỡi cho qua. Nếu bây giờ hắn vì thế mà bỏ tôi thật thì quả là chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa. Nhưng rõ ràng… hắn vẫn còn thích tôi, hắn chưa thể rời xa tôi được đâu, tôi biết.
- Tình cảm của anh và em… chỉ là một trò chơi thôi… phải không, Minh Trúc?
Tôi ngần ngừ một lát, nhìn cái ánh mắt đang ráo riết chờ câu trả lời ấy, tôi thấy hơi sợ. Tôi gật đầu:
- Ừm. Có lẽ là thế thật.
Chất giọng trầm trầm, nam tính của hắn nay trở nên nhẹ nhàng và dịu dàng hơn:
- Em không yêu anh thật lòng, anh nói không sai chứ?
Tôi lặng im không nói, bởi tôi không biết phải nói gì.
- Em không đáp, nghĩa là… anh nói đúng?
Tôi lắc đầu.
- Vậy là… anh nói sai?
Tôi lại lắc đầu.
- Không đúng cũng chẳng sai. Anh không thể hiểu em nữa, em cứ nói lên những suy nghĩ thật của mình. Hôm nay, anh muốn biết tất cả.
Tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
- Em không rõ. Anh đừng hỏi em.
Hắn vẫn hỏi một cách da diết:
- Em có yêu anh không?
Lúc này, tôi gật đầu:
- Có.
Hắn trừng mắt, nét sắc lạnh lại quay trở về:
- Hôm nay không phải là mọi ngày. Hãy nghĩ anh là một người khác, em trả lời đi. – Hắn nhấn mạnh từng chữ. - Em có yêu Khắc Long hay không?
Tôi ấp úng chẳng nên lời:
- Em… em…
Hắn xua tay, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cay xót:
- Thôi được rồi, anh hiểu mà… Cảm ơn em!
Thấy Khắc Long như vậy, tôi cũng không đành, bèn nói ra những gì mình nghĩ, tuy điều đó có thể khiến hắn không hài lòng chăng?
- Vốn dĩ tình yêu của chúng ta chẳng tồn tại. – Tôi chắc nịch. - Em là bạn gái anh, anh là bạn trai em. Chỉ đơn giản là như vậy, ngay từ đầu em đã nghĩ rằng giữa chúng ta không có… - Tôi bỏ lửng.
- Anh hiểu. Anh hiểu. – Hắn gật đầu, mặt hắn từ từ giãn ra. - Tình yêu giữa chúng ta là một trò chơi. – Hắn nói chậm rãi dần. - Không hơn không kém?
Tôi xoay xoay ly trà xanh nóng, mắt vẫn không dám nhìn hắn:
- Nói thẳng ra thì đúng là vậy.
- Anh hiểu là thế mà. Haha. – Khắc Long phá lên cười rồi bỏ ra ngoài. Tôi định đi theo nhưng hắn khoát tay, ra điều như không muốn tôi đi cùng và hẹn rằng hắn sẽ sớm quay lại ngay thôi.
Tôi thừ người, sau đó gục đầu lên chiếc bàn gỗ màu trắng nhỏ xíu.
Không lẽ Khắc Long yêu tôi thật lòng? Và tôi đã phụ bạc chính tình cảm chân thật đó của hắn? Nhưng… hắn đâu phải là kẻ dễ yêu như vậy. Hắn đã đùa cợt biết bao nhiêu cô gái…? Biết đâu đây chỉ là một trong những bước cần thực hiện trong trò chơi của hắn chăng? Hắn làm tôi phải suy nghĩ, suy nghĩ lại những gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, tôi dám khẳng định rằng mình chẳng có tí tình cảm gì với hắn. Như đã nói ban nãy, tôi thấy giữa tôi và hắn chỉ đơn thuần là quan hệ “hắn cần tôi – tôi cần hắn”, chứ nhất định không phải là tình yêu.
“Cạch!” Tiếng kéo cửa làm tôi choàng tỉnh. Tôi ngẩng đầu lên thì không thấy Khắc Long mà là chị phục vụ mặc bộ kimono màu hồng nhạt.
- Cậu bạn đi cùng chị nhờ em nói lại với chị rằng anh ấy có việc phải đi trước, nên chị tự bắt taxi về. Anh ấy gửi chị 500 nghìn.
- Ơ… Thế à? – Tôi ấp úng hỏi lại, rồi quay sang chị. – Vậy cho tôi gởi tiền luôn.
- Cậu ấy đã thanh toán rồi.
Tôi gật đầu, với tay lấy cái túi xách rồi từ từ bước ra khỏi nhà hàng. Đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ sành điệu bên hãng Gucci mà Khắc Long mới mua cho hôm trước, bây giờ cũng mới gần 2h, mà 3h mới đến chỗ hẹn với Đan Quỳnh. Thế nên có lẽ tôi sẽ tạt qua shop quần áo nào đó, lựa thêm vài bộ đồ để giết thời gian.
Tôi chợt hướng mắt tới toà nhà màu trắng rộng lớn. “ Bệnh viện đa khoa Thành phố”.Tôi giật mình, đây chính là nơi mẹ tôi nằm viện trong thời gian qua mà. Nâng nhẹ bàn tay lên, tôi nhẩm nhẩm theo từng ngón tay. Vậy là cũng được 5,6 ngày tôi không vào thăm mẹ rồi. Tại sao tôi cứ quên bẵng đi những chuyện quan trọng chứ?
Tôi định sẽ đi bộ tới đó vì cũng không xa là bao nhưng trời cứ nắng chang chang mà tôi lại còn vác thêm đôi c