Insane
Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324524

Bình chọn: 10.00/10/452 lượt.

như ta nghĩ. Vì đặt mình vào hoàn cảnh của anh sẽ hiểu rõ thôi.
Ngay đến chính bản thân Linh cũng đâu có đón nhận anh?

Linh đã từng đọc được ở đâu đó một lời rằng: “Những hành trình đi từ
trái tim tới trái tim là cả một hành trình dài, rất dài…và sẽ không bao
giờ có điểm kết thúc.”

Đúng vậy, sẽ không bao giờ có điểm kết thúc.

Linh ngẩng mặt lên, nói:

- Chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi. Em trách anh thì được gì?

- Tại sao em lại không có chút gì gọi là giận dỗi vậy? Anh đã mong em nổi khùng lên như cái cách em giận người yêu em năm xưa biết bao.

Hóa ra là thế. Hóa ra anh mong cô giận anh. Nhưng xin lỗi! Cô không làm được.

- Hữu Quân, anh si tình quá! – Linh nói.

- Phải, tôi si tình! Cuối cùng thì em cũng biết là tôi si tình rồi!

Hữu Quân bất ngờ đứng dậy quát lớn khiến cho bầu không khí trong quán cà phê như một phản ứng hóa học, bị biến đổi sang một dạng khác. Anh
trừng mắt nhìn Linh, nhưng trong đôi mắt ấy lại chỉ toàn đam mê, phẫn nộ và không cam tâm.

Tại sao? Anh yêu cô như vậy, tại sao cô lại không yêu anh?

Chẳng phải cô từng nói ở bên cạnh anh rất yên bình hay sao? Chẳng
phải cô nói cô thích sự thuần khiết của anh hay sao? Đã thích anh như
vậy, tại sao lại không yêu anh?

Có rất nhiều người trong quán đã quay ra nhìn Hữu Quân, trong ánh mắt lộ ra vẻ tò mò. Linh cũng hơi bất ngờ về sự quá khích này của anh.
Nhưng khi cô còn chưa kịp nói anh bình tĩnh lại thì anh đã nói tiếp:

- Linh, bây giờ tôi nói: Tôi yêu em! Và tôi hỏi: Em có yêu tôi không?

- …

Linh không trả lời, ánh mắt cô chiếu thẳng vào Hữu Quân như muốn bộc lộ tâm trạng của cô lúc này. Cô đang tức giận!

Cô không thích có ai hỏi cô điều đó. Yêu hay không thì tự cô có câu
trả lời, còn để người khác phải hỏi hay sao? Vả lại, nếu tình yêu chỉ
được đặt trong hai từ “có” và “không” thì cô thấy nó quá đơn giản rồi.

Mất một khoảng thời gian khá dài đợi Linh trả lời, Hữu Quân mới có
thể tỉnh táo lại được. Anh đang làm gì thế này? Ép cô yêu anh ư? Anh bị
điên rồi. Bị điên mất rồi. Từ trước tới nay, Linh đối với anh thế nào,
chẳng lẽ anh còn không biết?

Tất cả chỉ được gói gọn trong hai chữ bạn bè mà thôi!

Hữu Quân cười khổ, cuối cùng anh đành cúi đầu xuống. Như buông xuôi
tất cả những lý trí, cao ngạo bấy lâu qua mình xây dựng lên. Giờ đây,
anh chỉ là một kẻ bại trận trong tình yêu mà thôi.

- Được, anh đã có câu trả lời. Em không cần phải nói nữa.

Sau đó, Hữu Quân bỏ đi trước ánh mắt tò mò của những con người nơi
đây và con mắt phức tạp của Linh. Anh tự dặn lòng rằng không được quay
đầu lại, dù chỉ một lần. Trên con đường này, hãy cứ để mình anh làm kẻ
lãng du cô độc đi, hãy cứ để anh là kẻ chỉ biết chờ đợi đi, hãy cứ để
anh là một kẻ tồi tệ chỉ đáng nhận lấy sự thất bại trong tình yêu đi.

Và, hãy cứ để anh đáng thương như anh vốn vậy đi.

Cuối cùng thì Hữu Quân anh cũng ngộ ra một điều, tình yêu là thứ xa xỉ biết bao nhiêu!

Đoạn Hữu Quân vừa bỏ đi, thì cũng là lúc điện

thoại Linh rung lên. Cô nhíu mày nhìn vào màn hình, phát hiện ra người
gọi là bà Hướng – mẹ của Hữu Quân thì không khỏi ngạc nhiên. Tại sao mẹ
lại gọi cô vào giờ này nhỉ? Gạt những mối tâm tư trong lòng qua một bên, không kịp suy nghĩ nhiều, Linh liền mở máy rồi đưa điện thoại lên nghe.

- Có chuyện gì vậy mẹ?

Giọng nói mệt mỏi của bà Hướng truyền đến tai Linh:

- Linh, có chuyện xảy ra với Thiên Hoàng rồi. Nó đã nhớ lại tất cả!



Bến xe thành phố tấp nập những người là người. Kim Ngân xách theo
hành lý đứng tìm xe trong bến. Cô đã quyết định rồi, cô phải ra đi. Cô
phải để lại khoảng trời u tối ấy. Mọi chuyện đã kết thúc, mười năm dằn
vặt trong đau khổ. Quá đủ rồi. Cô nghĩ, mọi chuyện nên kết thúc ở đây
thôi.

Kim Ngân định sẽ về sống với bố mẹ ở thành phố H. Nơi ấy cô sẽ thấy
bình yên hơn ở đây. Bố mẹ cô đều già rồi, con người có bao giờ thoát
khỏi cái tuổi của chính mình đâu? Cô cũng thế. 28 tuổi không chồng không con, và có lẽ cũng chẳng ai muốn lấy cô nữa. Nhưng cô vẫn phải phụng
dưỡng cha mẹ già. Dù không kiếm được một chàng rể tốt cho họ, thì Kim
Ngân cô vẫn phải sống cho tròn đạo làm con.

Phụ xe về thành phố H mời Kim Ngân lên xe anh ta, và cô cũng đồng ý.
Cô xách theo hành lý, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời nơi đây rồi bước theo
phụ xe.

Khi Kim Ngân chuẩn bị lên xe thì từ đằng sau cô có một tiếng gọi lớn:

- Kim Ngân!

Kim Ngân quay người lại, ngạc nhiên nhìn Đức Trung và Như Phương đứng cạnh nhau.

Kim Ngân nói vài câu với phụ xe rồi bước đến chỗ bọn họ. Ánh nắng
chiếu xiên xuống khuôn mặt cô, khiến cô phải đưa tay lên che đi.

Như Phương giận dỗi nói:

- Cái đồ chết tiệt nhà cậu! Mấy ngày qua không thèm đoái hoài gì đến
mình. Chuyện lớn như vậy xảy ra cũng không thèm kể. Cậu còn coi tớ là
bạn nữa không hả?

Đúng là mấy ngày qua Kim Ngân đã bỏ quên Như Ph