XtGem Forum catalog
Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324553

Bình chọn: 8.5.00/10/455 lượt.

mới đáng thương. Dù có lý trí tới đâu thì cũng không chèn ép
những tình cảm thuần túy trong ta. Bà rất phản đối những con người như
bố của Vĩnh Khanh, ông cả đời lăn lộn bên ngoài, cả đời nếm trải những
khó khăn, gian khổ…Nhưng lại không bao giờ để bản thân được sống vì tình yêu một lần. Bà không quan trọng ai là đàn ông thế này, đàn bà thế
kia…Bà chỉ nghĩ, trong cuộc sống đầy rối ren này, vẫn còn tồn tại một
thứ có thể khiến con người ta chết đi sống lại được.

Đó là tình yêu.

Mười năm trước, Vĩnh Khanh vì một người con gái tên Kim Ngân mà phải
bỏ sang Mỹ. Nếu không phải vì bố cô thiếu nợ, rồi bị người ta dọa giết
thì Vĩnh Khanh đã chẳng bỏ sang Mỹ. Hương Liên nói, con trai bà có hai
sự lựa chọn. Một là lấy Hương Liên, hai là tới một nơi thật xa. Nếu
không thì Minh Duy sẽ giết bố của Kim Ngân.

Chính vì vậy mà nó mới bỏ sang Mỹ.

Bà là mẹ, nhưng lại không thể làm được gì cho con trai. Nhìn nó tiều tụy vì đau khổ từng ngày…Còn gì có thể đau khổ hơn chứ?

Người phụ nữ ấy cúi xuống nhìn tách cà phê đã nguội trong tay. Trái
tim cũng lạnh ngắt theo từng cái thở dài trên môi. Cuộc sống này là một
quả cầu tuyết. Khi bị thượng đế lắc lên, mọi thứ đều sẽ đảo lộn, rối
ren. Con người hại con người để sống. Và tất nhiên, họ cũng sẽ yêu nhau
để sống.

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong túi áo của bà bỗng nhiên rung
lên. Vội đặt tách cà phê lên bậu cửa sổ, bà đưa điện thoại lên tai nghe.

- Tôi nghe.

Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, chỉ biết sau khi nghe
xong, khuôn mặt của bà chợt biến sắc. Trong đôi mắt như ánh lên sự kinh
ngạc cùng lo lắng. Cuối cùng, bà nói:

- Con trai tôi đang nằm ở bệnh viện nào? Nó bị sao vậy?

- …

- Vâng vâng, được rồi. Tôi sẽ đến ngay.

Gập điện thoại lại, trong lòng bà bỗng nhiên rối bời. Không xong rồi, cuối cùng thì ngày này cũng đã đến. Những bí mật vùi chôn bấy lâu nay
cũng đã được mở ra.

Mười năm trước, con trai bà bị tai nạn. Không phải hy hữu! Bà nghĩ
như vậy. Nhưng dù là cố tình hay vô tình đi chăng nữa, thì nó cũng đã
thoát khỏi những đau khổ mà thời gian đó nó đang phải gánh chịu. Năm đó
bà đã nhờ Hương Liên thông báo cho Kim Ngân rằng Vĩnh Khanh đã chết. Bà
biết là cô sẽ không tin, nên đã làm một đám tang giả tại nhà.

Bà không có ý gì khác, bà chỉ mong Vĩnh Khanh có thể vứt toàn bộ quá
khứ đi mà sống vui vẻ. Ông trời đã cho nó trở về sống, là phải bắt đầu
một cuộc sống mới. Tất cả đều mới. Không có Kim Ngân, không có Hoàng Mai và không có những thứ gọi là tình yêu đau khổ đó.

Chỉ tiếc ông trời trêu ngươi, không ai có thể vùi chôn bí mật mãi mãi…

Cuối cùng, điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi.

.

.

.

Trong lúc ấy, tại quán cà phê quen thuộc. Linh cùng Hữu Quân đang ngồi
nói chuyện với nhau. Tại nơi đây, lúc nào cũng thế, chỉ có những bản
nhạc Jazz nhẹ nhàng, chỉ có hương cà phê nồng nàn và chỉ có một cảm giác yên tĩnh, thanh bình đang diễn ra. Tựa như cuộc sống xô bồ ngoài kia bị tấm cửa kính của quán cà phê này ngăn cản. Nó chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào bằng ánh mắt đầy thèm muốn mà thôi.

Hữu Quân đưa tay quấy nhẹ tách cà phê, ánh mắt mông lung, chăm chú
nhìn vào chất lỏng màu đen sóng sánh trong thành tách ấy. Khuôn mặt anh
lộ một nét gì đó như là buồn chán. Anh không nhìn người con gái xinh đẹp đối diện, nói:

- Lại bị lên báo rồi. Cuối cùng thì cũng vẫn là những bài viết tiêu cực. Chẳng có lời nào tốt đẹp cả.

Linh ngồi đối diện, mỉm cười đáp:

- Đã là một ngôi sao thì phải chấp nhận bị chèn ép bởi những ngôi sao khác. Và cũng đồng nghĩa với việc, anh phải chịu sự rình mò, soi mói
của những con mắt trên thế gian này.

Hữu Quân khẽ cười:

- Nhưng anh chẳng quan tâm mấy. Mình sống ra sao thì lương tâm tự đánh giá. Cứ coi như họ đang PR cho anh đi cũng được.

- Anh biết thế là tốt.

Bản nhạc nhẹ nhàng vẫn như một dòng nước uyển chuyển trong thinh
không, khiến thần thái con người ta trở lên nhẹ bẫng như một đám mây
trắng. Hữu Quân nhìn về phía chiếc đàn mà hôm nọ anh đã chơi. Bài hát
“rất muốn rất muốn” cũng đã thu xong rồi. Một đoạn cũng đã dự tính sẽ
đưa lên làm nhạc nền cho trailer của phim. Chỉ tiếc là anh không thể
dành riêng nó cho Linh mà thôi.

- Em không trách anh sao? – Hữu Quân nhìn Linh hỏi.

Đôi hàng mi cong của Linh khẽ chớp. Cô không biết phải trả lời sao
với Hữu Quân nữa. Đương nhiên là cô có giận anh. Chỉ là cái giận trong
cô không giống như cái giận mà người ta vẫn nghĩ. Cô trách anh sao lại
đối xử với Quyên Vỹ như vậy. Cho dù biết chuyện tình cảm là không nên
miễn cưỡng, nhưng Linh nghĩ, có đôi khi bản thân nên mở lòng một chút để đón nhận tình yêu. Tình yêu là quá trình cho và nhận. Người đời vẫn
thích nhận mà chẳng thích cho. Giờ đây có người sẵn sàng cho anh thứ
thiêng liêng nhất đời, sao anh ấy lại trốn tránh chứ?

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Mọi chuyện không phải chỉ đơn
thuần