
tưởng em không có cách trả lại chắc? Hai lại bị người ta đuổi việc nữa chứ
gì? Không có ai đi làm thêm mà như Hai hết. Một tháng bị đuổi đến 9 lần. Đây là
lần thứ 10 rồi đó.
Bảo hết lí lẽ cãi lại. Với bản tính nóng nảy từ trong
trứng, anh không thể nhã nhặn với khách hàng như yêu cầu thì bị đuổi việc như
vậy là còn ít. Nam đá chân Bảo, lách người qua một bên, mở cửa đi vào phòng, bỏ
mặc anh ngồi đấy làm mồi cho muỗi. Bảo ôm đầu, hằng ngày phải đối diện với người
mình không muốn gặp khiến anh khổ sở. Đợi giấy báo gọi vào kí túc xá trường mãi
mà chưa thấy đâu. Ở nhà đụng mặt với con em khác người này không điên mới
lạ.
-Con nhỏ kia, mày có ra đây không hả?
Tức giận là Bảo lại làm ầm cả
lên, trong phòng Nam đã nhét phone vào tai và bay bổng với điệu nhạc nào đó, cô
mặc kệ ông anh mình có gào thét gì bên ngoài. Không có tiếng trả lời tự khác anh
sẽ im lặng thôi. Bao nhiêu năm qua vẫn vậy mà.
-Anh mày xông vô đấy nhóc. Mở
cửa ra.
Bảo chỉ giỏi hăm dọaNamthôi chứ có đánh chết anh cũng không bước vào
phòng cô dù là nửa bước chân hay cái nhón người nhìn thử. Cứ như phòng của cô
làm dơ bẩn bàn chân anh lắm vậy.
17 tuổi, cuộc sống củaNamcó lẽ cũng quá đỗi
bình thường như bao đứa bạn cùng trang lứa khác nhưng với cô mà nói, số phận
thật quá bất công. Một chút kí ức về mẹ cũng không có, cuộc sống của cô chỉ có
ba và anh Hai. Ông Lâm cưng chiều, yêu thương cô bao nhiêu thì Bảo lại ghét cô
bấy nhiêu. Ông Lâm gánh vác luôn trách nhiệm làm mẹ, yêu thương Nam thay phần
của bà Doanh, cô biết điều đó. Vì thế,Namluôn cố gắng học tập và ngoan ngoãn để
ông Lâm vui lòng. Còn Bảo, ánh mắt anh nhìn cô luôn chứa đựng sự chán ghét và
khinh khỉnh. Tử tế, hình như hai từ ấy không có trong hệ thống từ điển của anh.
Dù vậy,Namrất thương ba và anh Hai. Họ là những người thân duy nhất của cô trên
đời này.
Tự hào khi có một người ba kiêm luôn vai trò làm mẹ, lại có anh trai
là sinh viên giỏi của trường Đại học Sư Phạm mà ai cũng mơ ước, Nam hãnh diện
biết nhường nào. Tuy rằng, thành kiến của Bảo với cô không biết đến bao giờ mới
xóa hết được nhưng cô tự nhủ với lòng rằng: mình không làm gì sai và chỉ cần
mình cố gắng thì sẽ có ngày anh Hai thay đổi cách nghĩ với mình.
Điều
màNamcảm thấy bực bội nhất lúc này chính là việc mọi người cứ nhận nhầm cô là
con trai. Nam thừa nhận một điều rằng, ngoại hình của mình không được hấp dẫn
cho lắm. Ở tuổi 17- cái thời kì mà đứa con gái nào cũng chăm chút từng li từng
tí cho sắc đẹp của mình thìNamlại vùi đầu vào sách vở và online. Bảo vẫn hay
chọc khoáy Nam mỗi khi cô mặc áo dài đến trường, anh nói rằng: “Người đàn bà hai
lưng đi học sớm thế!”. Ức lắm chứ! Nam đâu muốn mình như vậy, chỉ tại cơ thể cô
nó đã như thế rồi.
Dáng người đã không đẹp thì thôi, cả mái tóc cũng bị Bảo
biến thành quả đầu tomboy. Năm 10 tuổi, khi đóNamvẫn còn nuôi mái tóc thật dài
và mượt. Ông anh trời đánh kia chơi ác, nhân lúc cô ngủ cầm kéo cắt sạch tóc của
cô. Ông Lâm đã đánh Bảo rất đau bởi trò nghịch dại ấy và ông đưaNamđến tiệm cắt
tóc cho người thợ ở đó tỉa lại một lần nữa. Mái đầu tomboy ngắn cũn ấy đã
theoNamsuốt từ dạo đó đến giờ. Nhiều lúc cô muốn nuôi tóc dài nhưng giờ
nghĩ lại thấy không cần nữa. Tóc có dài cũng chẳng hợp với dáng người của cô.
Thôi thì cam chịu cho nó cân xứng.
Chưa hết,Namthường hay theo hỏi ông Lâm:
“Tại sao ba lại đặt cho con cái tên đẹp như vậy?”. Nguyễn TườngNam- cái tên mà
theo số đông nhiều người nghĩ là rất- con- trai. 12 năm ngồi trên ghế nhà
trường, chưa tính 3 năm mầm, chồi, lá hát hò líu lo, không lần nào mà cô không
bị giáo viên nhận nhầm. “Bạn TườngNamlên khiêng bàn giúp các bạn trai…”, “tôi
gọi anh TườngNamlên bảng, chị đi đâu đây?”… Nghĩ lại mà muốn điên cái
đầu.
Sống cùng hai người đàn ông, dần dần Namcũng tập cho mình thói quen của
họ. Không váy đầm, không áo mỏng màu mè, không giày cao gót, không hài búp bê,…
Nambằng lòng với chính mình hiện tại. Một Nguyễn Tường Nam nam tính mặc dù là
nữ 100%, với quần jean, áo thun đơn giản và đôi giày thể thao khỏe khoắn. Đi
cùng với Bảo ra đường, bọn con gái sẽ được dịp ngắm nhìn hai chàng trai anh
tuấn, phong độ.
Điện thoại báo có tin nhắn kéo Nam trở về với thực tại. Hình
như cô tưởng tượng hơi xa rồi, nếu Bảo ra đường mà đưa cô theo cùng chắc chắn
hôm ấy là ngày tận thế hay đại loại một cái gì đó không thực. Tin nhắn gửi đến
từ một địa chỉ rất thân thuộc.
-Hai ơi. Em hết tiền nhắn tin rồi, có gì Hai
gọi thẳng vô máy em luôn đi.
Bảo muốn máy tính củaNam ư? Nếu là ban ngày cô
sẵn sàng đưa cho anh cầm tù nó nhưng bây giờ thì không được.Nam là con người
hoạt động về đêm mà. Cái status lúc nãy bắn lên facebook chưa xem được có những
ai bình luận đã phải tắt máy. Nam hí hửng mở máy đăng nhập lại rồi ngồi chống
cằm đọc một loạt những bình luận có, “bình loạn” cũng có.
“Bơ làm gì viết stt
buồn thế!?”
“Lại bị ông già mắng à?”
Đại loại là an ủi, đồng cảm, chọc
cười,… Chỉ duy nhất dòng bình luận cuối cùn