80s toys - Atari. I still have
Sad Love Story

Sad Love Story

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322841

Bình chọn: 8.00/10/284 lượt.

đủ để mình cô nghe. Quả thật, cô chưa bao giờ hiểu nổi Akira, lúc thì tươi cười, lúc thì lạnh như băng “Rốt cuộc là chị đang nghĩ cái gì?” Ahin vừa chơi với Mimi vừa suy nghĩ, thỉnh thoảng lại thẩy Mimi lên cao mà không chịu chụp lại làm nó cứ liên tục đập đầu xuống đất. Con mèo không chịu nổi được nữa liền ngước đôi mắt to tròn long lanh vô (số) tội của mình lên cầu cứu Silly. Hôm nay Ahin trông rất lạ (nói chung là không được bình thường), Silly một phần vì lo cho chủ nhân của mình, một phần vì tội nghiệp “cục nhồi bông” kia nên bất chấp tất cả quyết kéo cho bằng được Ahin về phòng mới thôi.

~~o0o~~ Tại vương quốc láng giềng Henrieha ~~o0o~~

Trong thư viện của cung điện, có một chàng trai đang ngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ. Đó là một chàng trai cao to có mái tóc đen cùng đôi mắt xám. Bất chợt, anh đứng dậy, tiến đến một cái bàn gần đó, mở ngăn tủ và lấy ra một chiếc vòng. Cái vòng có một hạt rubi đỏ ở giữa và những hạt kim cương màu hồng nhỏ hơn ở xung quanh. Anh cười. Chiếc vòng ấy là của một nàng công chúa lúc nhỏ đã tặng anh để anh luôn nhớ đến cô ấy.

“Chiếc vòng này có màu giống mắt và tóc của tớ

nhìn nó cậu sẽ nhớ tớ”

Lúc cô tặng cho anh cái vòng đã nói như thế và từ đó đến giờ lúc nào anh cũng mang cái vòng bên người mong một ngày nào đó sẽ được gặp lại cô “Akira”-anh khẽ nói đủ để cho chính anh nghe.

Cạnh!

Từ bên ngoài, có một người bước vào.

_Hoàng tử, đức vua muốn gặp ngài!- Người đó nói.

_Ta biết rồi- Zen trả lời.

Anh đeo cái vòng vào tay rồi bước đến chính điện



_Zen, con đến rồi à?- Đức vua nói, ông đã ngồi chờ cậu từ nãy giờ.

_Phụ vương, người gọi con có việc gì?- Cậu dường như không quan tâm đến những lời nói của ông là mấy, hỏi vào ngay vấn đề chính.

Ông vua hình như cũng đã quá quen với việc này nên cũng không nói gì nhiều, trả lời cậu ngay lập tức:

_Thật ra là có một chuyện rất quan trọng ta muốn nói với con. Đó là…

~~o0o~~ Hoàng cung Belinda ~~o0o~~

Akira đang ngồi ngắm hoa anh đào trong khu vườn của mình thì có người bước đến.

_Công chúa, quốc vương cần gặp người!- Người đó nói.

_Ngươi nên biết đây không phải là nơi có thể tùy tiện bước vào (khu vườn hoa anh đào chỉ có người hoàng tộc mới có thể vào, ý Akira là thế)- Akira phớt lờ câu nói của người đó.

_Nhưng quốc vương đang cần gặp người thưa công chúa- Người đó kiên trì lặp lại.

_Nếu thế thì hãy đứng ở đó- Akira chỉ tay về phía dãy hành lang, nói –mà gọi ta!

Mấy người đó không dám cãi lại, vâng lời làm theo, đúng là ỷ mình có quyền lực mà hành hạ người khác mà!!!!

_Công chúa! Quốc vương cần gặp người!- hít một hơi thật sâu, người đó nói lớn.

_Ta biết rồi, ngươi phắng đi!-Akira trả lời.

Đợi cho đến khi những người đó đi khuất, Akira mới đứng lên, chậm rãi đi về phía chính điện, tốc độ bây giờ của cô chẳng khác gì một… con rùa. Cô làm thế một phần vì muốn chọc tức phụ vương, một phần vì cô cảm thấy bất an khi bây giờ tự nhiên phụ vương lại gọi cô tới. Đến nơi, đúng như suy nghĩ của cô, mặt phụ vương cô đang đỏ bừng lên vì tức giận, với tốc độ của một người bình thường thì đường đi từ vườn hoa đến đây chỉ mất có ít nhất là năm phút trong khi Akira lại đi ít nhất ba mươi phút mới tới nơi, nhưng vẫn còn hên cho ông vua nhà ta, đáng lẽ là một tiếng thì cô công chúa này mới chịu xuất hiện cơ nhưng Akira thương tình đi nhanh hơn một chút nên mới chỉ có ba mươi phút.

_Uhm, ta đợi con nãy giờ- Cố nén cơn giận xuống, ông vua điềm đạm nói.

_Muốn gì? Nói!- Akira nói như ra lệnh, dường như cô đang muốn chọc tức phụ vương của mình.

_Thật ra…

Belinda – Đất nước có nguồn tài nguyên thiên nhiên đa dạng và phong phú, đặc biệt là khai thác hoài mà không hết. Phong cảnh thì khỏi chê, giống như là đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh nào đó chứ không phải là đang ở trần gian nữa. Tất cả những điều này khiến cho các nước khác luôn phải ghen tị và rất muốn được sở hữu nó nhưng dù có cho vàng cũng chẳng ai dám đem quân xâm lược. Vì sao ư? Đơn giản vì đây là đất nước đứng thứ nhất về quân đội trên thế giới, lại có thêm Henrieha- đất nước đứng thứ hai về quân đội hỗ trợ.

Hôm nay, là một ngày vô cùng đẹp trời, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, từng tia nắng cứ chạy nhảy lon ton trên đất mẹ thân yêu, một vài tia nắng khác thì cứ nhảy múa trên từng tán lá vẫn còn đọng sương đêm, khung cảnh thật đẹp, thật yên bình làm sao! Bên ngoài thì là thế nhưng bên trong chính điện, có một cuộc nói chuyện đang diễn ra và chẳng hề yên bình chút nào. Một bên thì nóng như lửa (vì tức giận) còn một bên thì lạnh như băng (do quá thờ ơ, vô cảm) thật đúng là bó tay mà…

_Có gì nói lẹ!- Akira nói, cô ghét nhất là việc nói chuyện, cô luôn theo chủ nghĩa “ im lặng là vàng” và mỗi khi có người đến nói chuyện với cô thì cô luôn nói với họ rằng “Hãy đứng đấy và suy nghĩ về câu “im như nấm mồ” đi!”.

Về phần đ