
h mới trả lời: "Bây giờ không được. Lùi lại nửa tiếng nữa." -Được, nửa tiếng nữa tôi quay về. Đợi anh cúp máy, Thừa Tuyết mới mở miệng: "Anh bận sao?" -Phải, một lát có cuộc họp. -Không phải nói đã hủy rồi sao?-cô nhỏ giọng dùng đũa lùa thức ăn trong chén -Em giận sao?-anh đặt hai tay lên bàn nhìn cô thích thú -Không có. -Cuộc họp này rất quan trọng, người đại diện SS về Việt Nam trực tiếp bàn bạc hợp tác nên tôi không hủy được chỉ dời lại 30' sau. -Vậy thì anh đi đi. Cô biết người như anh luôn đặt sự nghiệp làm trọng nên cô không ép anh ở đây ăn cùng mình bỏ cuộc họp được. -Tôi đưa em về.-anh đứng lên cầm áo khoác -Không cần, ở đây vẫn còn nhiều thức ăn tôi còn muốn ăn. Anh đi đi.-Thừa Tuyết xua xua tay tiếp tục ăn -Một lát về kêu bác Tân đến đón em, còn không thì cứ đi dạo tiếp. Anh khoác áo vào, gài lại cúc áo bước qua xoa đầu cô một cái: "Đừng ham chơi quá." Nói xong anh cúi người hôn lên trán cô. Cô bất ngờ, tim đập loạn, ngơ ngác nhìn anh. Hai má tức khắc nóng bừng bừng. Cảm giác này thật xao xuyến rối bời, cái cảm giác như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mà cả người như ở trong lò than nóng ran, cả người ngoài bối rối ra thì chỉ ngẩn người ngơ ngác. Cô biết đó là rung động! Cô rung động trước anh, nhưng mà cô không dám cũng như rất sợ. Tình yêu là thứ không phải do tự cô muốn là có được, một mình cô đơn phương nếu anh chấp nhận yêu cô đó là thương hại, nếu cô nói cô yêu anh trong lòng anh rõ không muốn nhưng đồng ý đó là bố thí. Loại thương hại và bố thí này, cô không cần. Bởi vì tình yêu là một loại tình cảm ngọt thì rất ngọt nhưng đắng thì cực đắng. -Tôi... tôi biết.-cô căng thẳng, đại não như chưa hoạt động được lắp bắp đáp Anh nhận được lời đáp chắc chắn của cô mới rời đi, tấm lưng cao lớn uy nghiêm mất dần qua tấm cửa kính. Ngoáy đầu nhìn người đi mất, mới phát hiện bản thân mình nhìn rất lâu, người đi mất rồi vẫn cứ nhìn đến ngây ngốc. Yêu một người cũng giống như việc thả vào lòng vừa những vấn vương xa xôi, vừa những nhớ thương khắc khoải. Thừa Tuyết rời khỏi nhà hàng Trung Hoa đi qua dãy nhà hàng quán ăn, đoàn làm phim đang quay phim, Thừa Tuyết nhận ra là đoàn phim của mình. Thừa Tuyết như bao người đứng lại xem, Mộc Ngân đang cùng nam diễn viên Đình Nguyên quay cảnh trong phim. -Cắt. Rất tốt nghỉ một lát quay tiếp.-đạo diễn cho ngừng quay -Mọi người vất vả rồi. Mộc Ngân nói vài câu với quản lý Tiêu nhìn thấy Thừa Tuyết liền đi đến cạnh cô: "Thừa Tuyết, sao cậu đến đây?" -Mình tình cờ đi ngang qua, mọi thứ vẫn tốt chứ?-cô hỏi -Vẫn tốt. Chúng ta nói chuyện một chút, được không? . Thừa Tuyết đặt ly nước xuống bàn, tay lồng vào nhau đặt lên bàn. Mộc Ngân vuốt lại tóc mình: "Diệc Thuần nói quan hệ giữa cậu và Nhậm Tử Phàm rất tốt?" -Cũng tốt thôi, nhưng mà làm sao vậy? -À không, mình nhớ lần trước... Thấy Mộc Ngân dè chừng, Thừa Tuyết hỏi: "Đã có việc gì?" Mộc Ngân cầm ly uống một ngụm nước, sau đó mới nói: "Trước lúc cậu mất trí nhớ, cậu nói với tớ mục đích Nhậm Tử Phàm tiếp cận cậu là vì Khiêm Lạc. Tớ luôn muốn biết chuyện đó là thế nào nhưng mà cậu lại mất trí nhớ." -Khiêm Lạc... !? Cô từng nói với Mộc Ngân như vậy sao? Vậy thì chuyện đó là sao, sao cô lại đi nói Nhậm Tử Phàm tiếp cận cô là vì Khiêm Lạc? Giữa Nhậm Tử Phàm và Khiêm Lạc có quan hệ gì với nhau? Người con trai trong giấc mơ của cô là Khiêm Lạc, vậy thì tại sao khuôn mặt anh ta giống như đúc Nhậm Tử Phàm đến như vậy? Đến cả cô còn nhầm lẫn không nhận ra. -Cậu và Khiêm Lạc tình cảm sâu đậm như vậy, Nhậm Tử Phàm chắc chắn có hiểu lầm nên mới tiếp cận cậu. Hay là cậu tìm hiểu đi. -Không phải... quan hệ giữa tớ và Nhậm Tử Phàm sâu đậm hơn sao? . . . "Quan hệ giữa cậu và Nhậm Tử Phàm làm sao sâu đậm bằng Khiêm Lạc? Hai người còn không quen biết nhau, gặp nhau là trong buổi ra mắt phim đầu tiên của cậu, từ đó cậu mới bị anh ta để ý tới." "Chúng tôi... không phải sống với nhau hai năm rồi sao?" "Hai năm ấy hả? Cậu đừng có nói là anh ta nói như vậy nha, còn chưa được ba tháng nữa kìa." Cô ngồi trên giường ôm hai chân mình, đầu đặt lên trên đầu gối. Tâm Nhi nói cô ở đây đã hai năm, nhưng Mộc Ngân lại nói khác. Rốt cục lời ai nói mới là thật? Tiếng cửa bất chợt vang lên, Thừa Tuyết giật mình ngẩng đầu dậy thì nhìn thấy Nhậm Tử Phàm vẻ mặt mệt mỏi bước vào. Cô nhìn vào gương mặt lạnh lùng đầy khí chất kia mà bất chợt đau lòng, những lời nói của Mộc Ngân vẫn luôn xoay quanh trong đầu cô. Thấy cô nhìn mình chăm chăm, môi bất chợt ẩn hiện nụ cười ngồi xuống bên giường, ghé mặt sát mặt cô nói: "Thường thì phụ nữ nhìn chằm chằm người đàn ông, thì là thèm khát. Em đang thèm khát tôi?" Thừa Tuyết suýt nữa hộc máu ra tại chỗ, ở đâu ra kiểu tự tin quá mức này chứ? À, không phải tự tin mà là tự suy tự viễn. Trong lòng vẫn có khúc mắc không để tâm đến lời chọc của anh, cô khó chịu liếc anh. -Làm sao vậy? Lúc sáng còn tốt lắm mà.-Nhậm Tử Phàm khó hiểu nhăn mày -Không, tôi chỉ có một thắc mắc. Liệu rằng chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi? Trong lòng không ngừng hi vọng, là ba tháng. Ít nhất là ba tháng. Cho dù bọn họ ở bên nhau ba tháng cô cũng không tha