
br/>Sáu giờ chiều, đến giờ tan ca, Thừa Tuyết thu dọn đồ đạc bỏ vào ba lô, nhìn chiếc chìa khóa vàng trên bàn, cầm lên. Quay đầu, chính là hai từ cô nghĩ đến lúc này.
Nhưng mà cô không thể quay đầu được nữa, bởi vì cô không đấu lại anh. Anh đã cố ý chèn ép cô, chỉ muốn cô rơi vào bẫy, thì cô không thể nào mà không sập bẫy.
Thừa Tuyết cầm chặt chìa khóa trong tay, sau đó rời khỏi Ôn Thị. Thừa Tuyết quay về nhà, thu dọn một ít quần áo và vật dụng cần thiết bỏ vào chiếc vali nhỏ, cô đi đến chiếc bàn trang điểm, mở tủ ra lấy ra một quyển sách.
Lật quyển sách "Trạm kế tiếp tình yêu" mở ra một trang ở giữa, bàn tay sờ lên chiếc lá phong đỏ được ép bên trong. Môi anh đào hơi cong lên yếu ớt, cô nhớ lúc đó anh ép chiếc lá phong đỏ này vào quyển sách cho cô, anh còn nói đây xem như vật định tình của cả hai.
Mũi có chút chua xót, hai mắt ửng đỏ nhưng mạnh mẽ không cho nước mắt chảy ra, Thừa Tuyết đóng quyển sách lại, cẩn thận đặt vào vali.
Nhìn căn phòng một lần nữa, cô mới kéo vali đi khỏi. Xuống nhà bắt một chiếc taxi đi đến đường XX.
Biệt thự Hàn Lâm hay nói chính xác là Villa, như một khối hình hộp khổng lồ mang hai màu chủ đạo là trắng và đen, được bao quanh bởi những tấm kính thủy tinh trong suốt được treo rèm. Thừa Tuyết không nghĩ nó lại xa hoa đến mức ấy, gần như làm chói mắt cô.
Thừa Tuyết dùng chìa khóa mở chiếc cổng cao gần 3m kia, giống như đang mở cửa ngục tù. Phải đi qua một sân rộng được thảm cỏ xanh mướt phủ lên mới vào tới trong nhà.
Thừa Tuyết đứng ngay cửa nhưng không vào, mặc dù đẹp đến lóa mắt người khác nhưng quá mức u ám và lạnh lẽo. Cô, không còn tâm tình để ngắm nó.
-Chị là Thừa Tuyết đúng không?
Thừa Tuyết giật mình, lúc này mới thấy một người con gái trẻ trung, khuôn mặt dễ nhìn không gọi là có nhan sắc xinh đẹp, cô gái mặc bộ đồ đơn giản, mái tóc được thắt bím hai bên.
-Cô là...-Thừa Tuyết nghiêng đầu nhìn cô gái
-Chào chị, em là Tố Tâm, chị cứ gọi em là Tâm Nhi. Em là người làm ở đây, thiếu chủ căn dặn em chăm sóc cho chị.-cô gái Tố Tâm vui vẻ giới thiệu bản thân
-À... chào em, chị là Thừa Tuyết.
-Chị Thừa Tuyết, để em xách vali cho chị, em dẫn chị lên phòng.
Tâm Nhi sốt sắng cầm vali cho cô, sau đó cầm vào trong nhà.
Thừa Tuyết đi theo, hai mắt xinh đẹp nhìn biệt thữ Hàn Lâm, không giấu được kinh ngạc.
Là quá rộng lớn, quá xa xỉ, quá mức lạnh lẽo!!!
-Nhậm Tử Phàm đâu?-Thừa Tuyết đi lên cầu thang với Tâm Nhi, hỏi
-Thiếu chủ ít khi đến Hàn Lâm lắm, thường thì cậu ấy ở Ngự Biệt Uyển.-Tâm Nhi đáp
-Ngự Biệt Uyển?
-Chính là nơi ở chủ yếu của thiếu chủ. Không có lệnh của cậu ấy, không ai có thể đến đó ở.
-Vậy thì anh ta rất ít tới đây?
-Phải ạ. Thiếu chủ có rất nhiều biệt thự, nhưng mà không thường xuyên đến, mỗi nơi như vậy là giữ một tình nhân, Hàn Lâm này em đã gặp rất nhiều cô gái như chị.-Tâm Nhi đáp
Thừa Tuyết thoáng im lặng, cô định phản bác cô không phải nhân tình của anh, nhưng mà lại không có lí để cãi. Thì ra tin đồn Nhậm Tử Phàm có rất nhiều tình nhân, mệnh đào hoa rất nhiều là đúng, chẳng qua Hàn Lâm chỉ là nơi anh ta nuôi dưỡng họ, anh còn rất nhiều biệt thự khác. Nhưng chỉ không cho cô gái nào vào Ngự Biệt Uyển mà thôi.
-Chị Thừa Tuyết, thường thì mấy cô gái khi trước đến đây đều chỉ ở được ba ngày. Chúng ta sẽ không chia tay sớm vậy chị.
-Em nói là thật?-cô ngờ vực hỏi
-Đương nhiên là thật. Mấy cô gái khác đều chỉ ở được ba ngày, mà ai cũng đều kênh kiệu ra vẻ hết, em thấy chị vừa xinh đẹp lại hiền lành em nhìn đã rất thích, nên em mong chị ở lâu một tí.-Tâm Nhi cười híp cả mắt lại
-Chị còn muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
-Chị nói sao?
-Không có, chị cũng mong, ở lâu một tí.
Càng nói thì càng nhỏ, Thừa Tuyết chỉ mong sớm rời khỏi cái nơi này, càng nhanh càng tốt.
-Đây là phòng của chị, phòng bên cạnh là của thiếu chủ. Thường thì thiếu chủ không cho phép các cô gái kia vào phòng của ngài ấy, em nghĩ chị cũng vậy.-Tâm Nhi mở cửa phòng ra, đặt vali vào trong
Thừa Tuyết bước vào, đứng ở cửa nhìn bao quát căn phòng này. Màu chủ đạo là màu tím và trắng.
Thật đẹp mắt!!! Thừa Tuyết chưa từng thấy căn phòng nào đẹp đến như vậy.
Thoáng trong không khí ngửi thấy mùi xịt phòng của trà xanh.
-Vừa mới dọn phòng sao?-Thừa Tuyết nhìn Tâm Nhi hỏi
-Phải ạ, hai ngày trước một người đã bị thiếu chủ chơi chán liền bị đuổi đi, ngài ấy không thích lưu lại bất cứ thứ gì liên quan đến họ nên mỗi lần như vậy đều đổi grap giường, áo gối và vật dụng, còn xịt phòng để xóa mùi dầu thơm của họ.
Thật không lưu luyến gì!!! Đúng là con người không tim không máu, lúc mới quen bọn họ thì sủng ái họ, yêu thương họ, lúc chơi chán thì vứt bỏ, ngay cả một chút gì cũng không muốn giữ lại.
Thừa Tuyết đi một vòng xung quanh phòng, mở cánh cửa ở ban công ra để thông tho