
Nhậm Tử Phàm không quen nói nhiều, cũng ngồi vào bàn ăn, lật tờ báo trên bàn ra xem.
Thức ăn trên bàn cũng đã đem lên, Thừa Tuyết quả thật không có tâm tình để ăn, chỉ dùng nĩa lùa trứng qua lại, cô là người Việt nên dùng đũa đã quen, Nhậm Tử Phàm luôn ăn món Tây nên ăn theo cách người Tây dùng dao nĩa, kêu cô tập phải mất thời gian.
-Từ ngày mai, tôi không muốn ăn đồ Tây.-Thừa Tuyết vẫn dùng nĩa lùa trứng trên dĩa, cúi đầu nói
Nhậm Tử Phàm im lặng một chút, đặt tờ báo xuống bàn, sau đó cầm ly nước trắng uống một ngụm mới trả lời: "Không phải tôi đã nói không quen phải tập cho quen sao?"
Thừa Tuyết không cãi thêm làm gì, nhìn trứng bị mình làm cho nát bét, khóe môi hơi mân lên.
-Thiếu chủ, Hàn Đông đến.-Mặc Phong từ ngoài cửa đi vào, báo cáo
-Đã nhanh như vậy tới rồi sao?-Nhậm Tử Phàm thái độ vẫn bình thản như cũ, cầm dao lên cắt thịt bò ăn
-Nhậm Tử Phàm, cậu ra đây cho tôi.-phía ngoài vang lên giọng nói ồm ồm gắt gỏng
Nhậm Tử Phàm ánh mắt sắc bén lộ ra tia lạnh lẽo, đặt dao xuống tao nhã đứng lên đi ra phòng khách.
Thừa Tuyết cũng hiếu kì liền đứng lên lại bị Mặc Phong ngăn lại.
-Tô tiểu thư, tốt nhất cô đừng ra xem.
-Anh ta không cấm, anh ngăn được tôi?
Nói rồi liền hất tay Mặc Phong, đi ra ngoài xem.
Mặc Phong khẽ nhăn trán, bất đắc dĩ đi phía sau Thừa Tuyết.
Hàn Đông cùng năm sáu tên vệ sĩ bước vào phòng khách, ông ta thân hình có chút mập mạp mái tóc đã có chỗ trắng, tay đeo nhẫn ngọc màu xanh cổ đeo sợi dây chuyền vang kích cỡ lớn, khuôn mặt rất là phẫn nộ.
Thừa Tuyết cười lạnh một tiếng, bảo đảm là kẻ thù tìm đến. Tốt nhất là bắn chết Nhậm Tử Phàm.
-Hàn lão, vì sao vẫn còn tâm tư đến tìm tôi?-Nhậm Tử Phàm cười như không cười, hỏi
-Con mẹ nhà cậu, cậu còn chọc tức lão. Cậu tưởng lão không biết vụ Morphine là cậu báo cảnh sát sao?-Hàn Đông không kìm được tức giận
-Không bằng không chứng, ông dựa vào đâu mà nói tôi làm?-Nhậm Tử Phàm ngồi xuống ghế sô pha, rút ra một điếu thuốc Cuba thượng hạng châm lửa
-Ngoài cậu ra còn ai có thể? Cậu từ trước đến nay đều chướng mắt tôi, tôi chưa đụng vào cậu sao cậu lại phá chuyện tôi?
-Hàn lão nói phải, tôi luôn đặt ông làm cái gai trong mắt, không phải ông cũng vậy sao? Luôn muốn Hàn Bân thay thế vị trí tôi?-Nhậm Tử Phàm không khách khí nữa
-Cậu thật thâm hiểm, vụ Morphine này tôi mà bị bắt thì chẳng ai dám đụng đến vị trí lão đại của cậu, cũng may tôi có phòng bị nếu không làm cậu được như ý rồi.-Hàn Đông hừ nhạt
-Vào thẳng chuyện chính đi, ông đến tìm tôi không đơn giản như vậy chứ?-Nhậm Tử Phàm nhả ra một vòng khói, ánh mắt nheo lại
-Một tiền bối như tôi cậu cũng không kính trọng vậy thì giữ chức lão đại làm gì nữa? Tốt nhất cậu hãy từ bỏ vị trí ấy, mọi người trong UP* cũng đã đồng ý đưa người khác lên đảm nhiệm rồi.-Hàn Đồng khinh khỉnh nói
-Trong UP có một câu nói, nhân nhượng với kẻ thù tức là tàn nhẫn với bản thân, tốt với đồng minh là sự ngu dốt. Ông cũng được xem là đồng minh của tôi thì làm sao tôi tốt với ông được?-Nhầm Tử Phàm không tức giận, mà còn cười nhưng là lạnh như băng
-Cậu có chịu nhường hay không? Hay đợi tôi bắn chết cậu.
Nhanh như chớp, Hàn Đông rút ra một khẩu súng ngắn chĩa vào Nhậm Tử Phàm.
Mặc Phong phản ứng rất nhanh, liền rút súng từ trong thắt lưng chĩa vào Hàn Đông.
Ở Hàn Lâm này cũng không có nhiều vệ sĩ bởi vì Nhậm Tử Phàm đều chỉ cho họ bảo vệ Ngự Biệt Uyển, ở mỗi biệt thự khác anh chỉ cho hai vệ sĩ canh gác bảo vệ an toàn cho người bên trong, Hàn Đông nắm được điểm này nên mới cả gan đến gây sự.
-Ông còn không biết lượng sức? Ông nghĩ ông cùng mấy tên phía sau ông làm gì được tôi?-Nhậm Tử Phàm đặt điếu thuốc vào gạt tàn dập tắt
-Ở đây cậu chỉ có hai tên vệ sĩ cùng Mặc Phong, tôi không tin ta không làm gì được cậu.-Hàn Đông như chắc chắn mình sẽ thắng
-Vậy thì nên xem là ai chết trước. Tôi hay ông đây.-Nhậm Tử Phàm đứng lên dáng người uy mãnh, tản ra luồn khí vô cùng nguy hiểm
_Pằng
Không gian vang lên một tiếng súng lớn, không phải Hàn Đông bắn, cũng không phải là Mặc Phong, một tên vệ sĩ phía sau Hàn Đông bị bắn ngay đầu máu văng tung tóe ngã xuống sàn, máu lan ra nhuộm đỏ cả nền gạch.
Thừa Tuyết hoảng sợ dùng tay ôm đầu mình.
Người nổ súng là người đàn ông hôm qua đứng cạnh Mặc Phong ở hồ bơi, anh ta từ đâu xuất hiện chuẩn xác nhắm ngay đầu tên vệ sĩ mà bắn, không sợ hãi, không lưu tình, lạnh lùng mà nổ súng.
-Hàn lão, thuộc hạ của ông cũng không có phép tắc rồi, lại dám ở phía sau âm thầm rút súng.-Mặc Hàng cười lạnh, chĩa khẩu FN Five-seven lên thái dương của Hàn Đông
Sắc mặt Hàn Đông tái mét, Mặc Hàng không đơn giản như Mặc Phong, Mặc Hàng giết người vô số không hề gớm tay, trong UP luôn gọi Mặc Hàng là sát thủ giỏi nhất, còn Mặc Phong là hộ vệ giỏi nhất.
Mặc Hàng giết người, Mặc Phong bảo