XtGem Forum catalog
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328520

Bình chọn: 10.00/10/852 lượt.

do không cần bằng chứng đã có thể lấy mạng người.

-Một gia đình đầm ấm, chỉ vì một hiểu lầm mà chia li.

-Những kẻ đã làm cháu ra ngày hôm nay, cháu không chỉ muốn mạng của họ mà là muốn nhìn họ suốt đời sống trong địa ngục, sống như chết.

Lời Nhậm Tử Phàm cay nghiệt, ánh mắt xanh lam khát máu.

Vượng Khắc Minh nhìn người nam nhân trước mặt khóe mắt hiện lên nếp nhân do híp lại, số phận của con người chẳng qua là do số mệnh tùy ý xoay vòng qua lại, không biết đến bao giờ mới kết thúc!??

. . .

Thừa Tuyết năm trên giường lăn qua lăn lại, cô nằm nãy giờ vẫn không thể chợp mắt ngủ được, Thừa Tuyết buồn bực ngồi dậy nhìn sang đồng hồ đã gần 11h tối, Thừa Tuyết xỏ dép lê mang ở nhà vào.

Cô đi lại phía ban công kéo chiếc rèm qua mở cửa kính, đi ra ngoài đứng nhìn bầu trời đen kịp kia, ánh trăng bị đám mây che phủ trông thật u ám.

Đứng được năm phút bên ngoài cổng vang lên tiếng còi xe inh ỏi, Thừa Tuyết nhanh chóng phát hiện ra chiếc Bugatti Veyron xám bạc dừng ngay cổng.

Cô có chút hoảng, nhìn Tâm Nhi vội vã ra mở cổng.

Nhậm Tử Phàm từ trong ghế lái mở cửa bước ra, bộ quần áo không chỉnh chu, bước đi có chút nghiêng ngã, bộ dạng như vừa uống rượu rất nhiều nên say.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ồn ả, tim Thừa Tuyết đập mạnh một cái, cô mím môi nhìn ra cửa.

Không lâu sau cánh cửa bị đá tung ra âm thanh vô cùng lớn đến nhức tai.

Cô dự cảm, có gì đó không lành xảy ra.

Bộ dáng của anh đúng là vừa uống rượu xong, mặt mày có chút đỏ, đôi mắt đục ngầu nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn rất đáng sợ. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, lại tùy ý không gài nút trên, không còn vẻ lạnh lùng chỉnh chu như ban đầu mà là sự bê bối.

Thừa Tuyết vô thức run lên, lại không cách nào thoát khỏi ánh mắt nóng bỏng kia của anh, ánh mắt liên tục né tránh nhìn vào anh.

Anh sải bước dài đến phía cô, Thừa Tuyết theo quán tính liền lùi về sau.

Anh tiến, cô lùi đến khi bị ép đến lan can ban công, cô mới không còn đường thoái lui nữa.

Ánh mắt xanh vẫn lạnh lẽo như băng, sắc nhọn như lưỡi dao nhìn chằm chằm cô.

Tiếng hít thở nghe rất rõ, mọi thứ như đang đứng yên.

Như tốc độ ánh sáng, anh như một con sói nhắm chính xác môi cô mà hôn lên. Không phải hôn, mà là cắn xé giày xéo.

Thừa Tuyết đưa hai tay lên chống vào ngực anh dùng sức đẩy ra, đầu cũng liên tục nghiêng đi né tránh.

Anh rất dễ phát hiện ra cô né tránh, một tay cầm chặt hai cổ tay cô, tay kia cố trụ sau gáy cô, ép cô không thể nghiêng đầu né đi.

Môi như bị xé rách đau đớn vô cùng, anh như một con sói, môi cô như một miếng mồi bị anh cắn xe đến bật máu.

Lưng cô dựa vào lan can lại bị anh ép chặt, tưởng chừng xương sắp nứt ra.

Anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt đục ngầu chứa đầu tà niệm, vẫn là ngang ngược kéo cổ tay cô đi vào trong phòng.

Thừa Tuyết dường như lấy lại lí trí, ý thức được anh muốn làm gì.

-Thả ra... thả tôi ra, anh định làm gì?

Lời vừa dứt Thừa Tuyết bị anh quẳng lên giường, cô vừa định ngồi dậy chạy thoát anh thì cả người anh đã đè lên người cô, hai tay anh như bức tường nhốt cô vào trong.

Thừa Tuyết vừa ngước đầu lên lại bị anh lần nữa bức hôn. Lần này cũng như lúc nãy đều là cắn xé rất đau, mùi máu tanh lan vào miệng, rất muốn nôn ra.

Cô giùng giằng phản kháng liên tục, trong lòng không ngừng lo sợ, tưởng chừng sắp bật khóc.

Anh dùng một tay nắm cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, tay kia mơn trớn trên người cô.

Môi anh trượt xuống cổ, hung hăn hôn lên, cắn lên đó hiện lên dấu hôn đỏ hồng.

Thừa Tuyết sợ đến phát khóc, giọng nói nỉ non cầu xin anh: "Dừng lại... anh dừng lại đi..."

-Dừng lại? Vậy thì lúc ba tôi sắp chết ông cũng cầu xin ba cô tha cho vợ và con ông, ba cô có tha không?-men rượu làm anh không còn tỉnh táo nữa, lời nói toàn cay độc

Thừa Tuyết ngây người, anh nói... anh nói vậy là có ý gì?

-Anh... anh rốt cục là ai?

-Tôi chính là Nhậm Tử Phàm, ba cô lấy của tôi thứ gì, tôi bắt cô trả lại gấp trăm ngàn lần.

Anh không những ngừng lại mà một lúc càng thô bạo hơn, cứ như đang muốn tra tấn cô để thỏa mãn sự giày xéo trong chính lòng mình.

Thừa Tuyết thấy anh dùng tay kéo váy ngủ của mình, trong lòng không ngừng khiếp sợ, cô đưa tay lên quờ quạng trên tủ đầu giường, nắm ngay chiếc đèn ngủ không suy nghĩ liền giơ cao mạnh một cái đập vào đầu anh.

Bị tấn công bất ngờ, từ đầu Nhậm Tử Phàm chảy ra dòng máu đỏ tươi, chảy xuống trán rồi dài xuống má rồi cằm, ánh mắt anh hung hăng nhìn cô, đục ngầu âm u sắc lạnh.

Thừa Tuyết hoảng sợ buông chiếc đèn ngủ ra, thừa dịp anh không để ý liền dúng hết sức xô anh ra chính mình chỉnh sửa lại bộ váy cho ngay ngắn.

-Tô Thừa Tuyết, cô nghĩ tôi không thể giết cô sao?-Nhậm Tử Phàm như như chớp kéo cô lại bóp lấy cần cổ của cô

Thừa Tuyết hé miệng thở, không khí