Polly po-cket
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328895

Bình chọn: 9.5.00/10/889 lượt.

là thật.

Xung quanh ồn ào hẳn đa số đều tập trung về bàn ăn của cô, Thừa Tuyết quả là nuốt không vô, thức ăn giống như không nêm gia vị, vô cùng nhạt nhẽo.

Thừa Tuyết đặt đũa vào khay, sau đó đứng dậy nói: "Diệc Thuần, tớ no rồi cậu tiếp tục ăn đi."

Nói xong cô nhanh chóng đem dẹp khay thức ăn rồi rời khỏi.

Diệc Thuần thấy cô bỏ đi liền gấp rút ăn hết phần ăn, sau đó thì đuổi theo.

Thừa Tuyết ăn xong thì vào toilet rửa tay, lúc đi ra thì chạm phải Mặc Phong. Trong tập đoàn Mặc Phong là phó tổng, vị trí lớn hơn cô rất nhiều, Thừa Tuyết dù sao cũng giữ phép tắc gật đầu một cái nói: "Mặc phó tổng."

-Đừng xa lạ như thế, cứ gọi như thường ngày đi.

Mặc Phong không mấy thích cách xưng hô của cô với mình.

-Ở đây là nơi làm việc, vẫn nên giữ phép tắc.

-Vậy thì lúc ở Hàn Lâm, tôi phải kêu bằng tiểu thư.

-Tôi vốn không phải tiểu thư mà.

-Nhưng từ trước đến giờ, những cô gái bên cạnh thiếu chủ tôi đều phải kêu bằng tiểu thư.

-Thôi được rồi... xem như tôi không cãi lại anh đi.

Thừa Tuyết biết mình không đôi co lại anh nên không cãi nữa.

-Mấy ngày qua cô vẫn khỏe chứ?-Mặc Phong hỏi

-Vẫn tốt, chưa chết được thôi.-Thừa Tuyết lời nói toàn bi ai

-Sao cô lại có suy nghĩ như vậy được?-Mặc Phong tức giận

-Vậy thì tôi phải thế nào? Vui vì Nhậm Tử Phàm là người giết ba tôi? Vui vì biết anh ta đang dồn ép tôi vào ngõ cụt?-Thừa Tuyết ngẩng đầu nhìn Mặc Phong, ánh mắt giễu cợt

-Cô biết rồi sao?

-Mặc Phong, ở bên anh ta ngày nào tôi sẽ đau khổ ngày đó, anh ta sớm đã không phải như trước, thù hận đã che lắp lí trí của anh ta rồi.

-Cô có nghĩ sẽ rời khỏi ngài ấy không?-Mặc Phong hỏi

-Tôi lúc nào cũng có ý nghĩ đó... nhưng mà...

Thừa Tuyết đang nói thì dừng lại, ánh mắt rõ ưu thương.

Cô nói: "Tôi e là không thể chạy trốn, tôi phải làm anh ta không còn hận ba tôi."

-Lúc nào cô muốn tôi sẵn lòng giúp cô.

-Cảm ơn anh. Tôi phải về làm việc rồi, xin phép.

Cô gật nhẹ đầu, sau đó bước ngang qua anh rời đi.

Diệc Thuần nãy giờ trông thấy hết, tay đưa lên xoa xoa cằm mình dường như hiểu ra gì đó.

Tên đại côn đồ này tuyệt nhiên quan tâm Thừa Tuyết rất nhiều, đối với cô gái nào anh ta có như thế bao giờ, trừ phi...

Đợi Thừa Tuyết đi, Diệc Thuần đi lại phía Mặc Phong cười quỷ dị.

-Đại côn đồ, tôi biết rồi nha.

Mặc Phong giật mình quay người nhìn thấy Diệc Thuần cũng không cười lấy một cái.

-Cô nói vậy là có ý gì?

-Anh đừng giả vờ, tôi trông thấy hết rồi. Anh thương Thừa Tuyết phải không?-Diệc Thuần cười ranh mãnh

-Cô nói bậy gì vậy. Thừa Tuyết là người phụ nữ của Phàm tổng, tôi làm sao lại có ý với cô ấy được.

-Nói anh được cái côn đồ mà không có đầu óc mà. Thừa Tuyết là người phụ nữ cũa anh ta lúc nào.

-Tôi thương cô ấy thì sao? Tôi không làm chuyện có lỗi với Phàm thiếu.

-Đúng là chó trung thành.

Diệc Thuần chửi thầm một tiếng.

-Cô nói gì? Có gan nói lại đi.

Như vậy mà cũng nghe.

-Không có. Tôi nói anh quả có khí phách... không phản chủ.

Diệc Thuần đưa ngón trỏ lên.

-Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì. Tốt nhất đừng nói bậy.-Mặc Phong cảnh cáo sau đó bỏ đi

Diệc Thuần xì mũi một cái, rõ ràng anh ta thương Thừa Tuyết vậy mà cứ nghĩ tới hai từ trung thành.

Nói sao thì trong lòng Diệc Thuần có gì đó khó chịu.

-Aiss... ăn nhiều quá bây giờ lại khó chịu.

.

Bảy giờ tối bar Louis đã tấp nập người vào, nhạc đã nổi lên đèn chớp nhoáng. Đám người hòa mình vào dòng nhạc sôi động.

Tại phòng V.I.P

Viên Hy mặc bộ váy đen tuyền có đính những hạt kim cương nhỏ lấp lánh ở phần thân, váy cúp ngực dài ngang gối ôm sát cơ thể.

Đôi chân mang đôi vớ lưới đen manv đôi giày cao gót đen đồng bộ.

Khuôn mặt tròn trịa trang điểm lên càng xinh đẹp hút hồn người.

Dịch Thiên và Duẩn Hào ngồi bên kia ghế sô pha, ngồi nói chuyện phiếm với Viên Hy, hôm nay cả hai ăn mặc rất bảnh, mỗi người mỗi nét thu hút người khác.

Chỉ là Nhậm Tử Phàm đến giờ này vẫn chưa đến.

Thường thì Khởi Lạc về lúc 7h bây giờ đã về hơn 15' rồi sao anh vẫn chưa tới.

Trong lòng Viên Hy nghĩ không biết có phải do chuyện hôm qua không?

-Dịch Thiên, anh mau gọi anh ấy đến đi, có phải không đến chào mừng em về không?-Viên Hy bộ dạng uất ức

-Không chừng cậu ta đang vui vẻ bên mĩ nhân rồi.-Dịch Thiên cười càn rỡ

-Mĩ nhân?-mày Viên Hy có chút cau lại

-Em biết anh trai em mà, tình nhân của cậu ta xếp đầy đường kìa.-Duẩn Hào nói thêm

Viên Hy đột nhiên siết tay không lẽ bây giờ anh đang bên cô gái khác ôm ấp mà không đến đây sao?

-Viên Hy, em hãy đợi anh trai em giải tỏa xì-trét xong thì cậu ta tới thôi.-Dịch Thiên được trớn nói tới

-Cái miệng của cậu tốt