
ớ xin lỗi, tớ thật sự đã rất hối hận, suốt thời gian qua tớ biết mọi chuyện đều là do Nhậm Tử Phàm gây ra, anh ta muốn chèn ép cậu, tớ không nghĩ anh ta lại hận cậu như vậy.
-Anh ta chẳng qua một kẻ bị thù hận che mất lí trí, vốn đã không còn suy nghĩ đến tình cảm rồi. Mộc Ngân, tớ đã bị rơi vào tay anh ta, cậu cũng đừng dính dáng gì đến anh ta nữa.
-Tớ hứa, cho tớ tớ cũng không dám lần hai. Thừa Tuyết, tớ không hiểu, sao Nhậm Tử Phàm lại hận cậu như vậy?
Thừa Tuyết thoáng im lặng, ánh mắt nhìn nơi khác, dường như đang cố ý che giấu cảm xúc: "Tất cả đều do trả thù, anh ta muốn trả thù cho ba mẹ mình, kể cả Lạc."
-Khiêm Lạc?????-Mộc Ngân kinh ngạc nhìn sang Thừa Tuyết
-Mộc Ngân, có nhiều thứ không biết còn tốt hơn, đến lúc nào đó tớ sẽ nói với cậu.
Mộc Ngân không muốn ép cô, cũng không hỏi thêm.
-Mộc Ngân, cậu quay về trước đi, tớ muốn đi dạo một lát.-Thừa Tuyết nói
-Ừ, một lát cậu về nhớ cẩn thận.
Mộc Ngân hiểu rõ tâm trạng của cô không muốn làm phiền cô nên chu đáo nhắc nhở một cái rồi cầm túi xách bỏ đi.
Thừa Tuyết thở dài một cái, trong lòng đầy phiền muộn.
Ngồi một lát thì cô đứng lên, đi khắp Rosso để khuây khỏa.
Cô dừng chân trước đài phun nước, nước được phun lên cao thành đường cong rồi lại rớt xuống hồ nước rộng lớn, vài hạt li ti bắn ra ngoài rơi rớt người cô từng chút mát rượi. Thừa Tuyết môi cong lên nhìn đài phun nước.
Đối diện, Viên Hy cũng đang nhìn đài phun nước tâm tình có chút bực bội.
Thừa Tuyết cùng Viên Hy một lượt bước qua đài phun nước, vô tình bước ngang nhau, khi đi ngang một đứa bé sơ ý rượt theo trái banh đang lăn tới chân Thừa Tuyết. Thừa Tuyết lùi lại lại đụng vào người Viên Hy.
Viên Hy quay người lại nhìn thì Thừa Tuyết cúi người nhặt trái banh cho đứa bé.
-Trả em này.
Thừa Tuyết xoa đầu đứa bé, đứa bé cảm ơn cô một cái rồi chạy về phía ba mẹ mình.
Khi đứng lên, Thừa Tuyết đụng mặt Viên Hy, bọn họ nhìn nhau, trong tiềm thức dâng lên cảm giác quen thuộc.
Thừa Tuyết nhìn Viên Hy, gương mặt cô gái này quả là xinh đẹp, nét mặt vô cùng hài hòa, góc cạnh sắc xảo vô cùng, từng đường nét đều đậm nét mỹ nữ.
Nhưng mà không hiểu sao Thừa Tuyết thấy cô gái này rất quen, như là đã gặp đâu đó.
-Xin lỗi, lúc nãy đã đụng trúng cô.-Thừa Tuyết xin lỗi
-Không sao đâu, tôi cũng không bị gì cả.
Viên Hy không chú tâm đến cô là mấy chỉ biết cô gái kia mà trang điểm lên thì rất xinh đẹp, bởi vì lúc này cô ta ăn mặc đơn điệu nhưng đã xinh đẹp hơn người.
-Tôi có quen cô không? Tôi thấy cô rất quen.-Thừa Tuyết hiếu kì hỏi
-Vậy sao? Tôi cũng thấy vậy, hình như chúng ta đã gặp nhau thì phải.
Thừa Tuyết quan sát cẩn thân từng đường nét trên khuôn mặt tròn vo của cô gái, trong đầu xuất hiện hình ảnh một bé gái, ngay tức khắc ánh mắt có chút kinh hoảng.
Khiêm Hy... là Khiêm Hy sao?
Khiêm Hy là đứa con gái út của nhà họ Khiêm, Khiêm Khởi, Khiêm Lạc rồi mới đến Khiêm Hy. Năm đó gia đình họ Khiêm chết thảm, rõ ràng tìm thấy xác một đứa bé gái hai tuổi, lúc đó cảnh sát không cho nhận thi thể cũng như không thể nhận ra có phải họ không.
Không lẽ... năm đó Khiêm Hy vốn không bị giết chết, đã được ai đó tráo bằng đứa bé khác?
-Cô... cô tên là gì vậy?-Thừa Tuyết thanh âm lạc đi
-Tôi họ Nhậm, tên là Viên Hy.-Viên Hy thái độ vui vẻ đáp
-Nhậm Viên Hy... !???
Nhậm Tử Phàm, Nhậm Viên Hy... đúng là Khiêm Hy sao? Là Khiêm Hy...
Thừa Tuyết có chút kích động không tự chủ mà rơi nước mắt.
Viên Hy thấy cô khóc thì khó hiểu, lại cảm thấy cô rất kì quặc, tự nhiên lại hỏi tên cô rồi đứng đó khóc.
-Cô không sao chứ? Tôi nói gì sai sao?
Thừa Tuyết lau nước mắt đi, cười cười nói: "Không phải do cô, tại vì tôi nhớ đến một chuyện đau lòng mà thôi, xin lỗi cô."
-Cô xinh đẹp như vậy đừng khóc, khóc sẽ rất xấu.-Viên Hy nở nụ cười rực rỡ
"Chị... chị Tuyết... chị thật xinh đẹp, chị cười rất đẹp..."
Trong đầu cô lại xuất hiện tiếng nói còn chưa rành mạch của Viên Hy khi mới hai tuổi, trong lòng lại thấy ấm áp.
-Viên Hy... em cũng rất xinh đẹp...
Thừa Tuyết định nói thêm vế sau rằng em đẹp giống như mẹ mình vậy nhưng mà lại bị cô chua xót nuốt vào trong lòng.
-Cảm ơn, thật xin lỗi bây giờ tôi có việc bận, có duyên gặp lại.
-Có duyên gặp lại.
Thừa Tuyết nói xong thì Viên Hy cũng đã quay người rời đi, cô nhìn hình dáng nhỏ nhắn của Viên Hy, trong lòng không hiểu là đang vui mừng hay đau lòng?
Viên Hy là đứa bé tội nghiệp, so với Nhậm Tử Phàm còn tội nghiệp hơn rất nhiều.
Thừa Tuyết rũ mi mắt, lặng lẽ quay người đi.
. . .
Tối, Thừa Tuyết đứng ngoài ban công, trên người là bộ váy màu trắng dài mặc ở nhà, cô dựa người vào thành cửa sổ sát sàn, ánh mắt xinh đẹp nhìn bầu trời cao.
Lâu lắm rồi Nhậm Tử Phàm kh