
có thua
kém gì Vĩnh Phong. Thậm chí cô còn đau hơn cậu gấp ngàn lần. Người ta
nói làm người khác đau một làm mình đau mười, cô đã phủ phàng nói lời xa cách với Vĩnh Phong, đón nhận ánh mắt oán trách của Vĩnh Phong với trái tim rướm máu.
Vĩnh Phong xin lỗi anh, mẹ em đối với em rất quan trọng. Bà đang bị bệnh không thể chịu quá nhiều xúc động. Chắc chắn là mẹ em có nguyên
nhân của bà khi quyết định chuyện này.
Hiểu Đồng đã thu dọn xong tất cả đồ đạc, vốn dĩ đồ đạc cô đem đến cũng chẳng có nhiều nhặng gì. Tất cả đều bị Vĩnh Phong bỏ hết, những bộ đồ Vĩnh Phong mua cho Hiểu Đồng và bé Đường cô cũng để lại không đem
đi. Những con thú nhồi bông mà bé Đường rất thích, tối nào con bé cũng
lôi chúng ra chơi trò dạy học cũng phải để lại. Bé Đường chắc chắn sẽ
khóc rất nhiều vì xa chúng.
Ngẩng đầu nhìn dáng đứng cô độc của Vĩnh Phong bằng đôi mắt u buồn ngấn lệ, Hiểu Đồng muốn gọi tên cậu nhưng rồi cố kiềm lại, cô cắn chặt
răng nén cảm xúc từ từ quay lưng đi. Cánh tay vừa vặn nắm cửa xoay một
vòng hé mở cánh cửa thì ….
Rầm …
Một bàn tay thô bạo đẩy mạnh cánh cửa đóng sầm lại rồi bất ngờ ôm
xiết lấy Hiểu Đồng, cuốn lấy đôi môi của Hiểu Đồng một cách cuồng nhiệt. Ép chặt người Hiểu Đồng vào cánh cửa phòng, thân người Vĩnh Phong và
Hiểu Đồng sát vào nhau. Túi xách trên tay Hiểu Đồng rơi xuống, vòng tay
giơ cao ôm lấy cổ Vĩnh Phong đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt kia . Không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh.
Bà Cẩm Du bồi hồi ngắm nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, nơi mà
một thời từng là tổ ấm hạnh phúc của bà. Bàn tay lướt khẽ qua từng món
đồ vật quen thuộc, sự xúc động trong lòng dâng cao đến muốn bậc khóc. Bà đã ở nơi này rồi ra đi, trở về xong rồi lại lần nữa ra đi. Bây giờ bà
lại đặt chân vào đây một lần nữa, rồi bà lại lần nữa phải rời khỏi nơi
đây. Thật đau đớn.
Những ký ức ngọt ngào hạnh phúc từng ở dưới mái nhà này, giờ đây ngôi nhà vẫn hiện diện nơi này nhưng những ký ức đó đã trôi dạt nơi xa
vắng….
Hơi thở dồn dập, Hiểu Đồng buông tay khỏi người Vĩnh Phong. Nhưng
vẫn còn thấy những nụ hôn kia lướt nhẹ trên gương mặt mình chưa muốn rời đi.
Cô thì thào trong thổn thức :
- Cho em một ít thời gian để thuyết phục mẹ chấp nhận được không.
Vĩnh Phong chạm trán mình vào trán Hiểu Đồng, giọng khàn khàn hỏi :
- Bao lâu.
Hiểu Đồng không trả lời, cô quay mặt sang một bên tránh ánh nhìn
của Vĩnh Phong. Cô hiểu rõ mẹ mình, bà tuy mỏng manh yếu đuối nhưng rất
kiên định với ý nghỉ của mình, không dễ dàng thay đổi.
- Bao lâu – Vĩnh Phong dùng tay giữ lấy cằm Hiểu Đồng xoay nhẹ mặt cô lại đối diện với gương mặt cậu chua xót hỏi.
Hiểu Đồng nhìn vào đôi mắt đau trong veo đượm buồn của Vĩnh Phong, cảm thấy Vĩnh Phong thật đáng thương, Hết lần này đến lần khác bị cô
làm tổn thương, chịu nhiều đau khổ vì cô mà cô chưa từng làm việc gì cho anh cả. Tại sao Vĩnh Phong lại yêu cô sây sắc đến như thế, nếu không
yêu cô thì giờ đây anh vẫn là một chàng công tử phong lưu có biết bao
nhiêu cô gái xinh đẹp quây quanh van xin tình yêu của anh.
- Anh sẽ chờ …dù là bao lâu anh cũng sẽ chờ em – Nhìn gương mặt suy tư
của Hiểu Đồng bất giác Vĩnh Phong nói. Bởi vì đời này kiếp này người cậu yêu chỉ có Hiểu Đồng mà thôi.
Vừa nghe tiếng bước chân từ trên cầu thang vọng xuống, bà Cẩm Du
vội vàng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh đưa mắt nhìn Vĩnh Phong và Hiểu Đồng
từ từ bước xuống.
- Sắp xếp xong rồi chứ - Bà Cẩm Du nét mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn hỏi.
Hiểu Đồng gật đầu tiến đến bên cạnh mẹ. Bà Cẩm Du quay lưng thúc giục :
- Đi thôi ! Hữu Thiên đang chờ bên ngoài.
Vĩnh Phong định mở miệng nói gì đó nhưng hiểu Đồng lắc đầu ra hiệu
kêu cậu im lặng. Vĩnh Phong bất lực buông tay đi theo hai mẹ con ra bên
ngoài cửa. Nhưng bà Cẩm Du đã quay lại lạnh lùng nói :
- Không cần cậu phải tiễn, mẹ con tôi tự biết đi. Cậu đi ra chỉ khiến cho Hữu Thiên hiểu lầm mối quan hệ của cậu với Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng lại lắc đầu ra hiệu Vĩnh Phong đừng tiếp tục tiễn nữa.
Vĩnh Phong đành bất lực dõi theo bóng dáng hai mẹ con Hiểu Đồng đi
ra khỏi cửa. Cậu hoàn toàn không hiểu vì lí do gì mả bà Cẩm Du lại đột
nhiên thay đổi thái độ với cậu như thế. Rõ ràng những lần cùng Hiểu Đồng vào thăm bà, thái độ của bà đối với cậu rất cởi mở dịu dàng. Luôn nhìn
cậu với ánh mắt hiền từ ẩn chứa một sự thích thú. Vậy mà tại sao bây giờ lại …
Hữu Thiên đậu xe một bên đường ngay hàng cây xanh trước nhà Vĩnh
Phong chờ đợi hai mẹ con Hiểu Đồng. Sáng nay, cậu đã đọc báo nói về mối
quan hệ của Vĩnh Phong và Hiểu Đồng. Cậu cảm có một chút đau lòng, một
chút hối tiếc, một chút thất vọng.
Nếu như cậu dũng cảm thổ lộ với Hiểu Đồng, dũng cảm tìm tới cô,
dũng cảm tiếp cận cô thì liệu cô có thế chấp nhận cậu không.
Hữu Thiên không thể nào ngờ ngay từ phút giây đầu tiên gặp Hiểu
Đồng, cậu đã bị tiếng sét từ phía Hiểu Đồng phát ra đánh ngay vào chính
giữa trái tim cậu. Để rồi bần thần ngây người nhớ đến, để rồi ngốc ghếch cứ đảo qua đảo lại nơi phòng bệnh của bà Cẩm Du để chỉ đứng từ xa nhìn
thấy bóng dáng cô mỗi khi cô đến thăm mẹ. Cậu như một tên ngốc cảm thấy
vui sướng đến phát đ