
ngu, mấy đứa bây mấy cái đầu mà bị con nhỏ lừa gạt, lại còn để cho thằng taxi theo dõi phía sau mà không biết. Thiệt là một lũ ăn hại,
uổng công tao nuôi tụi bây, biết vậy tao nuôi một con chó còn hơn.
Mấy tên này bị đánh, bị ****, căm phẫn lườm Hiểu Đồng, Hiểu Đồng
chỉ khẽ cười trước mấy ánh mắt căm thù đó. Ngay từ đầu, kế hoạch của
Hiểu Đồng là nấu một bữa cơm trong đó có trộn thuốc mê do Thiên Minh
chuẩn bị để cho mọi người ăn, để họ tạm thời hôn mê. Cô và Thiên Minh sẽ viện cớ chưa muốn ăn để tránh bữa cơm đó. Sau đó, họ tẩm xăng dầu vào
trong vali tiền, những tờ polyme không bị thấm nước nhưng lại giữ nước
rất tốt, sau đó dùng nước hoa nặng mùi để át đi mùi xăng dầu, cô và
Thiên Minh sẽ cùng nhau đi chuộc lại bé Đường .
Nhưng kế hoạch của Hiểu Đồng không chỉ như thế, cô vốn không muốn
Thiên Minh bị lôi vào nên đã lừa cậu uống cà phê có sẵn thuốc mê, rồi
lấy tất cả tiền ra khỏi vali, nhét báo vào, chỉ giữ lại một cộc tiền để
làm mồi. Cô thuê một chiếc taxi chờ ở đó, nếu thấy cô đi xe nào thì đi
theo xe đó nhưng phải giữ một khoảng cách thật là xa. Đến khi nào cô gọi thì mới được chạy vào. Lúc đầu người tài xế cũng hơi nghi ngờ nhưng
thấy Hiểu Đồng trả một số tiền lớn bèn nhận lời. Chiếc vali tiền được cô khóa mã kỹ càng, bọn đàn em có muốn mở cũng không được. Cô chỉ cần cứu
được bé Đường và không để Vĩnh Phong và mọi người bị liên lụy còn bản
thân mình có ra sao thì ra.
- Con khốn dám nói láo – Tên áo xanh giang tay tát mạnh vào mặt Hiểu
Đồng, gương mặt vốn bị đỏ vì cái tát lúc nãy giờ đây nhận thêm một cái
tát nữa thì sưng phồng lên, một cảm giác đau đớn vô cùng, Hiểu Đồng vội
đưa tay lên má, ngăn chặn bớt cơn đau này.
- Cậu nói đúng thật, quả là mấy tên này chẳng hề biết thương hoa tiếc
ngọc gì cả - Lão béo nói với tên đại ca, cười cười nhìn Hiểu Đồng chặc
lưỡi vài cái tỏ vẻ thuơng xót. Hiểu Đồng coi khinh cái thái độ giả tạo
của ông ta.
- Cháu gái à, ta thấy cháu nên ngoan ngoãn giao tiền ra đi, trò trẻ
con gạt người này của cháu chỉ có thể gạt được kẻ ngốc mà thôi – Lão
cười hề hề với Hiểu Đồng tiếp tục khuyên lơn.
- Không có tiền – Hiểu Đồng ương bướng đáp – Tiền ở trong vali đó, muốn có tiền thì ông đi mà hỏi họ.
- Xem ra cháu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không ? Cứ
đợi một lát đi, để xem lúc đó cháu còn dám ngang bướng nữa hay không –
Lão gườm gườm nhìn cô.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng của Hiểu Đồng, bất giác cô nổi cả gai óc, lòng tràn đầy lo sợ. Miệng lắp bắp, cô vội vàng hỏi :
- Ông đã làm gì.
- Đem em gái cháu trở về với cháu mà thôi – Hắn cười mà như không cười trả lời.
Hiểu Đồng vừa nghe hắn nói xong thì khụy xuống , sức lực dường như
bị rút hết, gương mặt tái xanh thở mạnh. Nhìn nét sợ hãi trên mặt Hiểu
Đồng, lão béo cả cười nói :
- Ta nói cho cháu biết, ta ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm. Cháu
tưởng làm như vậy thì có thể giải thoát cho em cháu à. Cháu lầm rồi, lầm to rồi. Ngay từ đầu ta đã cho người theo dõi các người, từ lúc gã trợ
lí đi lấy tiền, giao tiền cho các người, cho đến việc chiếc taxi đi theo sau lưng, ta điều biết. Nhưng ta im lặng, ta muốn xem thử cháu muốn
chơi trò gì, ta cũng muốn tham gia một chút trong trò chơi này. Cháu
nghỉ hi sinh bản thân là có tểh cứu được em cháu à. Người của ta bây giờ đang đuổi theo và chỉ chốc lát thôi là có thể đem em cháu về mà thôi.
Hiểu Đồng nghe hắn nói thì thất thần, cô không ngờ hắn ta có thể
đoán được kế hoạch của cô một cách dễ dàng như vậy, hắn ta đúng là một
con cáo già đầy gian xảo mà. Cô chỉ là một con cừu non nớt hoàn toàn nằm trong bàn tay của con cáo này.
- Ta đã nói tính tình cháu rất giống cha cháu, mà ta lại là người rất
hiểu tính cha cháu. Hai cha con các người thà để bản thân bị đau còn hơn là làm hại người khác. Có biết ta ghét nhất cái tính này của cha cháu
không ? Cha cháu là một thằng ngốc.
- Ông im đi, không được xúc phạm ba tôi – Hiểu Đồng tức giận mắng.
Hắn ta nghe Hiểu Đồng mắng chẳng những không giận mà còn cười to, hắn nheo nheo mắt nhìn Hiểu Đồng nói tiếp.
- Cháu đã rơi vào tay ta thì ta cũng không ngại kể cho cháu nghe toàn bộ sự thật.
Hắn nhìn Hiểu Đồng đang chăm chú nhìn hắn, lắng nghe hắn nói với vẻ mặt hài lòng , đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn to đùng ở ngón tay giữa của
bàn tay phải hắn ta tiếp tục kể.
- Năm xưa, ta và cha cháu cùng hùn vốn làm ăn. Ba cháu phải nói là rất
tài giỏi, chẳng mấy chốc mà phát triển công ty lớn mạnh. Số tiền lời đã
làm cho ta đủ ăn sung mặc sướng. Nhưng ta là người tham lam, ta không
chấp nhận số tiền lời hàng tháng như thế, ta muốn có nhiều hơn nữa. Ta
đã móc nối với các băng đảng, và cố thuyết phục cha cháu buôn lậu nhưng
cha cháu nhất quyết không nghe. Còn đòi ta phải rút vốn ra, ta vô cùng
tức giận. Ngay lúc đó, thì ta gặp giám đốc Vũ Triết. Ông ta muốn ta giúp ông ấy đánh bại cha cháu, vì cha cháu đã giành mất mối làm ăn lớn của
ông ta. Ta nghĩ ngay đến việc mua bảo hiểm cho công ty, rồi âm thầm cho
người đến đốt công xưởng. Nhìn ngọn lửa cháy to, ta cảm thấy hả hê vô
cùng. Rốt cuộc công ty phá sản nhưng người được lời nhất chính là ta.