
thông báo cho bà thì ba gọi con đến.
- Thật sao? – Ông Văn Trác vừa nghe con trai báo cáo tin đó, lòng ông
chợt trào lên cảm xúc vui mừng. Cuối cùng ông cũng biết được nơi chon
cất con trai ông. Đứa con mà ông đã bỏ rơi, đứa con mà ông có lỗi biết
bao. Vậy là ông cũng có thể ăn nói với người vợ đã khuất của mình rồi.
Nhưng, ông vẫn chưa tìm ra giọt máu mà con trai ông để lại. Vậy thì ông
làm sao ăn nói với con trai ông đây. Ông chợt thở dài đau long.
- Ba đừng buồn nữa, con đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Bây giờ con đưa ba đi
đến thăm mộ “anh Hai” – Ông Tuấn Khanh thấy vẻ mặt bi thương của cha
mình liền an ủi, mặc dù ông chưa biết mặt và cũng chẳng có cảm tình gì
với người anh hai chưa biết mặt của mình. Nhưng ông vẫn rất kính trọng
người đó.
Ông Văn Trác khẽ gật đầu đứng lên rồi ra đi.
Tại nghĩa trang.
Ông Văn Trác đứng trước mộ của đứa con trai rất lâu trong xúc động. Một người vốn cứng cõi đã. Lâu chưa từng rơi nước mắt như ông vậy mà
bây giờ nước mắt cứ tuôn rơi.
Ông nhìn hình của đứa con trai trên mộ, đứa con trai rất giống ông
thời còn trẻ. Tấm lòng mong nhớ đứa con trai chưa từng gặp mặt của ông
bỗng vỡ òa trong cảm xúc. Thì ra bấy lâu nay con trai ông và vợ ông cùng nằm một nơi mà ông khong biết. Ông ngẩng đầu nhìn trời than khóc:
- Bà ơi, chắc bà và con đã nhận ra nhau rồi. Chắc là hai người đã gặp
nhau rồi. vậy mà bà lại không cho tôi biết. Có phải bà vẫn còn giận tôi
giận tôi đi mãi mới trở về. Cho nên bà đã để cho tôi đau khổ bằng ấy năm trời. Dằng vặc bằng ấy năm, đến bây giờ mới chịu cho tôi biết.
Sau khi điều tra rất lâu, ông mới biết đứa con trai ông đã mất,
ông chết lặng cả người khi nghe hung tin ấy. Lòng đau đớn tự trách vô
cùng.
Nước mắt của một ông lão như ông không biết có còn được nhiều hay
không, nhưng ông Văn Trác cứ thế đứng khóc rồi khụy xụp xuống trước mộ
đưa con trai mình. Ông đưa tay vuốt nhẹ gương mặt con trai trên ngôi mộ, long tự nhủ.
- Con yên tâm, ba nhất định tìm cho ra vợ con con. Ba sẽ chăm sóc cho họ, bù đắp cho họ.
Ông ngồi đó rất lâu. Ông Tuấn Khanh đứng bên cạnh, ông cũng thắp ch anh trai mình một nén nhanh rồi nói:
- Dù chúng ta chưa từng gặp mặt, anh vẫn là anh trai của em. Em nhất
định sẽ tìm ra con gái anh và chă sóc nó như con gái em. Anh cứ yên tâm.
Lát sau, ông đưa ông Văn Trác về vì ông sợ bệnh tim của ông Văn Trác tái phát vì k1ich động quá nhiều.
Đi tới những bậc cầu thang ông nhìn về mộ vợ quá cố của mình thương
cảm một lần. Rồi bỗng nhiên một gương mặt đã lâu lắm rồi ông không gặp
chợt quét qua đầu ông. Cái cô bé có gương mặt thánh thiện u buồn mà ông
đã gặp. Không hiểu tại sao ông lại cảm thấy rất gần gũi. Cũng có nhiều
lần hỏi thăm nhưng cô bé ấy vẫn bặt tăm.
- Hiểu Đồng, giờ cháu sao rồi?
Khi vào trong xe, ông Vă Trác sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng giọng lạnh lung hỏi:
- Thằng quỷ kia chừng nào mới về.
- Dạ! Con đã gọi điện bảo nó về rồi. Nay mai nó sẽ về thôi.
- Cái thằng chỉ biết lêu lổng bên ngoài. Gọi nó về, bảo nó lập tức về
công ty làm. Nếu không thì bảo nó dẹp luôn cái sở thích đó đi – Ông Văn
Trác hừ mũi mắng.
- Dạ, con sẽ cho người lôi đầu nó về.
Hiểu Đồng tan sở vừa ra khỏi công ty đã nhận được tin nhắn.
- Hiểu Đồng, làm ơn giúp chị.Chị đợi em ở chỗ cũ, em tớ nhanh nha.
Hiểu Đồng nhìn tin nhắn liền vội bắt taxi đi ngay. Vừa đến nơi cô
đã gặp ngay chị Hồng đang đứng đợi cô. Vừa thấy chị Hồng, Hiểu Đồng lặp
tức gọi:
- Chị Hồng!
Chị Hồng vừa thấy Hiểu Đồng thì mừng rỡ chạy đến, mắt rưng rưng nói:
- Chị biết là gây phiền phức cho em lắm nhưng mà chị ngoài em ra chị không còn biết nhờ ai hết.
Hiểu Đồng nhìn chị cảm thương nói:
- Không sao đâu chị, chị là bạn chị Trúc Diễm, em giúp chị chũng như chị Trúc Diễm giúp chị thôi. Chị cần bao nhiêu?
- Em có thể cho chị mượn 3 triệu hay không. Tại vì con chị bị bệnh cần tiền đi khám - Chị Hồng e ngại nói.
Hiểu Đồng không ngần ngại móc bóp láy tiền đưa cho chị Hồng 5 triệu. Chị Hồng thấy vậy vội rụt tay lại từ chối:
- Không được đâu, 3 triệu kia không biết khi nào chị mới trả được. Em đưa cho chi 5 triệu làm sao chị trả được.
- Chị, 3 triệu kia là em cho chị mượn. Còn 2 triệu kia là em thay chị
trúc Diễm cho con chị để chữa bệnh. Chị cứ cằm lấy đi, nhưng dấu đừng để cho anh ấy biết nha chị.
Nghe hiểu Đồng nhắc tới chồng, chị Hồng vội ôm mặt khóc nức nở. Hiểu Đồng biết chị đang rất đau khổ. Cô lặng người thở dài.
Chị Hồng và Trúc Diễm là hai người cùng quê. Chị Hồng sớm lấy chồng rồi theo chồng vào đây lập nghiệp, ai dè lấy phải tên ********. Hắn ta
chẳng những khong chịu đi làm mà thậm chí còn bắt chị phải làm gái kiếm
tiền về nuôi hắn. Con của họ cứ ốm đau bệnh tật, hắn ta chẳng những
không thương mà còn cớp tiền chữa bệnh của con để đi ăn nhậu.
Trúc Diễm đã nhiều lần khuyện chị nên bỏ chồng ẵm con đến nhà Trúc
Diễm cùng nhau nương tựa. Nhưng chị Hồng bảo:” Lấy gà theo gà, lấy chó
theo chó”. Chị cũng không dám đến chỗ Trúc Diễm làm vì sợ chồng đến đó
gây phiền phức. Cho nên chị vẫn theo đuổi cái nghề bán thân nhục nhã.
Hai chị em trò chuyện hồi lâu, cuối cùng chia tay. Nhìn