
gương mặt đang bừng bừng tức giận
của Quốc Bình dịu xuống, cậu ném cho Hiểu Đồng cái nhìn đầy lửa lần nữa
rồi quay người bước đi, kéo theo cô bạn gái nãy giờ chỉ biết im lặng
đứng nhìn.
- Xí, cái tên khó ưa. Em rút lại lời khen của mình lúc nãy – Minh thùy biễu môi nhìn theo bong dáng của Quốc Bảo nói.
Sau đó, cô quay mặt nhìn Hiểu Đồng và Đình Ân tò mò hỏi:
- Hai chị quen với cái tên lúc nãy à. Hắn ta và hai chị đã xảy ra chuyện gì vậy? Mà Vĩnh Phong là ai vậy?
- Em mau ăn đi, còn hỏi nữa đồ ăn nguội hết ngon – Đình Ân vội vàng
ngăn cô bé này lại, rồi nháy mắt ra hiệu cho Minh Thùy im lặng.
Minh Thùy cũng là người thông minh cho nên cô cúi đầu im lặng ăn.
Không khí vốn vui vẻ của ba người họ đã trở nên ảm đạm cho đến khi cả ba ra về.
Hiểu Đồng từ chối đi chung với Đình Ân và Minh Thùy, cô muốn đi bộ
cho tâm trạng thoải mái hơn, nghe vậy Đình Ân cũng không ép buộc cô nữa.
Hiểu Đồng nhìn theo chiếc xe chở Đình Ân và Minh Thùy dần khuất xa
thì quay người bước đi. Lòng cảm thấy buồn vời vợi. Quốc Bảo **** cô rất đúng, đáng lí cô không nên mặt dày đến công ty đó làm việc dù cho Vĩnh
Phong sẽ không bao giờ trở về đi chăng nữa. Nếu không bây giờ, tim cô
đâu có nặng trĩu như vậy.
Khi đi ngang qua một khách sạn, Hiểu Đồng thấy một người bán bong
bong đang đẩy xe đạp đi ngay qua. Nhìn những trái bong bong đang tung
tăng làm Hiểu Đồng nhớ lại ngày hôm đó. Cái ngày mà Vĩnh Phong đã vì cô
àm thả lên trời rất nhiều quả bóng hình trái tim đầy màu sắc. Những quả
bóng đem lại hạnh phúc cho cô.
Người đẩy xe bóng bóng đã lướt qua rồi, Hiểu Đồng bỗng nhiên muốn
chạm vào những quả bóng đó, cô quay người lại gọi. Cuối cùng Hiểu Đồng
đã mua hết số bong bóng đó. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại muốn mua số bong bóng này nữa. Đây không phải là những quả bóng hình trái tim
tuyệt đẹp của Vĩnh Phong, cũng không bằng một góc số bóng mà Vĩnh Phong
đã thả nhưng ít ra nó cũng gợi lên ký ức ngọt ngào đó, xua tan bớt nỗi
nhớ trong lòng cô. Hiểu Đồng nâng niu ngắm nhìn những quả bóng từ từ
xoay người lại.
Vì cô bất ngờ xoay người lại, lại cầm trên tay một chùm bong bóng
cho nên đã va vào hai người vừa từ khách sạn bước ra. Khiến cô gái bị va vào kêu lên. Hiểu Đồng hốt hoảng, cầm chum bong bóng đưa qua một bên,
đưa tay đỡ cô gái đó. Nhưng dường như cô gái đó đã được người kế bên đỡ
rồi. Hiểu Dồng định mở miệng xin lỗi thì bỗng nhiên lời nói chẳng tểh
nào tháot ra khỏi miệng được nữa rồi.
Bởi vì người đứng trước mặt cô là Vĩnh Phong, ánh mắt họ chạm vào
nhau. Trái tim Hiểu Đồng bỗng ngân lên nhưng đã bị ánh mắt lạnh lùng hờ
hững của Vĩnh Phong làm cho chìm xuống. Cô đứng bất động nhìn Vĩnh Phong tay trong tay với một cô gái xinh đẹp khác. Cô gái này khá quen mặt,
hình như là người mẫu hay diễn viên nào đó. Hiểu Đồng không nhớ rõ lắm,
bởi vì cô vốn không quan tâm cho lắm.
- Nè, cô đi đứng kiểu gì vậy hả. Va vào người ta đau muốn chết – Cô gái kia bực tức mắng Hiểu Đồng.
Nhưng Hiểu Đồng không còn sức nghe cô ta nói gì nữa. Cô đứng bất
động nhìn Vĩnh Phong, cậu đã quay mặt đi nơi khác, làm như chưa từng
quen cô. Sau đó, cậu quay qua cô gái kia cười dịu dàng, kéo cằm cô ấy kề sát mặt mình than mật nói:
- Thôi bỏ đi, đừng chấp nhất với cô ta làm gì nữa. Em đau ở đâu, anh xoa giúp em.
- Thiệt hả - Cô gái kia cười vui vẻ rồi nũng nịu nói – Vậy tối nay, anh phải ở bên cạnh em không được về nhà.
- Được – Vĩnh Phong gật đầu.
Sau đó hai người họ bỏ đi, bỏ lại một mình Hiểu Đồng vẫn đứng im ở đó, phía sau cô còn vang lại tiếng cười và tiếng nói.
- Bây giờ mình đi Parkson nha anh.
- Được, em muốn mua gì anh cũng chìu .
Sau đó họ bỏ lại những tiếng cười vang vọng vào trong tim của
Hiểu Đồng. Đau quá, sao tim cô lại thấy đau đến vậy. Người ta đồn ầm lên chuyện Vĩnh Phong cặp kè với các cô người mẫu xinh đẹp ra vào trong
khách sạn. Hiểu Đồng luôn tự nhủ với bản thân là chuyện đó không liên
quan gì đến cô cả. Nhưng mà, tai đã nghe rồi, mắt đã thấy rồi, lại cảm
thấy như kim đâm vài tim đau nhói. Nếu như không liên quan gì đến cô,
tại sao cô lại thấy đau như thế, nước mắt tại sao lại rơi.
Vĩnh Phong và những cô gái đó họ cùng bước vào khách sạn, ai cũng
hiễu rõ là để làm gì. Họ vào đó tìm sự vui vẻ với nhau dù cho có phải là tình yêu hay không cũng được.
Hiểu Đồng đứng yên tại chỗ tựa như toàn than không còn chút sức
lực nào cả. Chùm bong bóng trong tay, cô không còn đủ sức để giữ nữa,
vậy là nó đã bay lên cao.
“ Bóng ơi, nếu như có thể mang điều ước của tôi đến thượng đế, hãy nói rằng tôi muốn quên đi sự đau khổ này”
Cô nhìn theo những quả bóng bay trên cao, càng bay càng cao, bóng
nhẹ như thế và cũng đã bay xa rồi nhưng sao lòng cô lại thấy nặng trĩu
đến như vậy. “Không được!”, Hiểu Đồng lắc đầu xua tan đi nỗi đau và hình ảnh của Vĩnh Phong ra khỏi đầu. “Mày đã chọn rồi, mày phải toàn tâm
toàn ý tập trung vào người đó, phải quên Vĩnh Phong đi”
Hiểu Đồng cố gắng đi đếncái bồn hoa trước khách sạn ngồi xuống, cô lấy điện thoại gọi cho Vĩnh Thành.
- Đến đây rước em đi….
Vĩnh Thành đang bận họp, cậu nhận cuộc gọi của Hiểu Đồng, c