Snack's 1967
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211833

Bình chọn: 9.00/10/1183 lượt.

kháng nữa, bắt đầu đón nhận nụ hôn của Vĩnh Phong. Hai bàn tay bị Vĩnh Phong giữ chặt
được dần thả lỏng ra, hai bàn tay bất giác đưa lên cổ Vĩnh Phong ôm
chặt. Gờ phút này Hiểu Đồng đã để mặt cho trái tim lấn át lí trí. Cô để
mặc cho tình cảm dồn nén bùng phát, không muốn suy nghĩ nhiều về những
chuyện trước kia, muốn quên đi tất cả lại lại từ đầu bên cạnh Vĩnh
Phong. Giờ phuát này cô chỉ muốn hòa làm một với Vĩnh Phong.

Cuối cùng khi mà sắc mặt cả hai đều đỏ bừng lên vì hô hấp nhanh,
Vĩnh Phong mới rời khỏi môi Hiểu Đồng. Cả hai đứng sát vào nhau cùng thở hổn hển. Vĩnh Phong dùng ngón tay cái quệt lên môi Hiểu Đồng rồi cười
nói:

- Cũng không tệ. Cô làm bạn gái tôi bỏ đi, tôi đành lấy cô bù vào. Vậy
thì sau này, nếu bạn gái tôi không có ở đây trong lúc tôi có nu cầu thì
tôi sẽ sử dụng cô.

Hiểu Đồng vừa nghe thì liền thấy choáng voáng vô cùng, đau đớn vô
hạn. Gương mặt từ đỏ bừng chuyển sang tím xanh giận dữ, cô xô Vĩnh Phong ra tát mạnh vào mặt cậu. Rồi nhìn trừng trừng cậu với ánh mắt đầy giận
dự và bi thương, cuối cùng cô đã khóc, khóc trong đau đớn, khóc vì bị
xem thường, khóc vì bị làm kẻ thay thế, khóc vì tình yêu cô vẫn còn dành cho cậu, khóc vì sự đau khổ chờ đợi bấy lâu nay. Cuối cùng cô quay lưng mở cửa bỏ đi.

Vĩnh Phong muốn giữ Hiểu Đồng lại, muốn nói rằng tất cả đều không
phải, không phải là sự thật. Cậu không xem cô là người thay thế. Nụ hôn
lúc đó cũng không phải là nụ hôn đùa cợt mà xuất phát từ tình yêu của
cậu dành cho cô, từ nỗi xót xa của cậu khi thấy cô bị thương, từ nỗi
nhung nhớ mong chờ bấy lâu nay.

Nhưng Vĩnh Phong chỉ có thể cười đau khổ nhìn Hiểu Đồng bỏ đi.

Hiểu Đồng nằm ở lại nghe tim mình chảy máu. Cô cười, cười rất nhiều, cười đến dạ dày quặn thắt lại, đua
đớn. Cô nghiêng người ôm lấy bụng, không ngờ những giọt nước mắt cô kiềm chế nãy giờ, lại bắt đầu thi nha chảy xuống gối, ướt đẫm. Cô muốn ngồi
dậy nhưng lại không còn sức. Cám giác cơ thể ngày càng nóng bừng lên gần như bốc cháy, cái nóng xé nát ruột gan cô. Cô cố gắng thở nhưng dường
như không còn sức. Cuối cùng khóe mắt nhắm ghiền lại cho chìm vào mê
man.

Vĩnh Phong lái xe phóng thật nhanh ra đường quốc lộ, trời khuya nhưng
vẫn nhiều xe, nhất là xe tải. cậu điên cuồng bóp còi khiến những nơi cậu đi qua đều đọng lại âm thanh đinh tai nhức óc. Cuối cùng cậu cũng chạy
ra ngoại ô vắng vẻ. Dưới ánh trăng mờ ảo cậu không gừng la hét, muốn xé
toạt buồng phổi ra, muốn hét cho đến khi tim vỡ nát. Cuối cùng cậu gục
xuống đất, nước mắt rơi xuống đầy đau khổ và tuyệt vọng.

Khi cậu trở về, trời đã qua ngày mới. Căn nhà lạnh ngắt không một hơi
người, cô đơn tịch liêu. Nhưng Vĩnh Phong phát hiện một đôi giày nữ vẫn
còn để ở cạnh cửa. Đôi giày của hiểu Đồng:” Cô vẫn chưa đi”

Vĩnh Phong liền chạy ù lên trên, cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, cảm thấy
vô cùng hồi hộp. Cậu cũng chẳng biết bản thân đang chờ đợi gì sau cánh
cửa. Nhưng cậu nhìn thấy Hiểu Đồng đang nằm gập người lại, hơi thở đứa
quảng, phả ra hơi nóng đáng sợ. Vĩnh Phong đưa tay sờ trán cô, trán cô
rất nóng. Vĩnh Phong lạnh cả người vội vàng bế Hiểu Đồng đến bệnh viện.

Khi Hiểu Đồng mở mắt ra, cô đã thấy mình nằm ở bệnh viện, tay đang
truyền dịch. Đình Ân đang ngồi bên cạnh cô, gương mặt lắm lem nước mắt,
trên ghế sofa, Thiên Minh và Minh Thùy đang ngồi im lặng. Đình Ân vừa
thấy Hiểu Đồng thức dậy, Đình Ân mừng rỡ reo lên:

- Cậu tỉnh rồi. Cậu làm mình lo chết đi được.

- Sao mình lại ở đây – Hiểu Đồng cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh hỏi.

- Cậu bị sốt cao nên ngất đi, là….là Vĩnh Phong đưa cậu vào đây. Anh ấy
đã ở với cậu cả đêm, tới sáng thì gọi điện cho Thiên Minh và mình đến –
Đình Ân trả lời rồi nhìn Hiểu Đồng cảm kích đến muốn khóc - Cậu thật là
ngốc, hà tất vì chuyện của mình mà đứng đợi dưới mưa để rồi phát bệnh
thế này.

- Ngốc quá! Đâu hẳng là mình vì cậu đâu – Hiểu Đồng cười khuyên nhủ Đình Ân để cô không áy náy .

- Hiểu Đồng! – Thiên Minh đi đến bên họ lên tiếng – Anh đã hỏi Vĩnh
Phong rồi. KHông phải lỗi của cậu ấy đâu. Là bà Mai Hoa gọi điện yêu cầu các cổ đông phải thay đổi người đại diện. Vĩnh Phong chỉ bị buộc phải
đưa ra yêu cầu đó mà thôi. Em cũng đừng trách họ, họ là những người kinh doanh, chạy theo lợi nhuận là chính. So với Đình Ân, Anh kỳ có độ nổi
tiếng hơn. Chuyện hợp đồng, em đừng lo nữa, anh và Vĩnh Phong sẽ giải
quyết.

Mai Hoa – Cái tên này đã lâu rồi cô không nghe thấy. Bây giờ nghe nhắc
đến trong lòng cô bỗng như dậy sóng. Ánh mắt lóe lên một ngọn lửa. Cô
quay sang nhìn Đình Ân, rồi Thiên Minh và Minh Thùy, chậm rãi buông ra
một câu:

- Mình nhất định giúp cậu lấy lại hợp đồng đó.

Tập đoàn Vĩnh Phát.

- Mời cô vào đây. Chủ tịch đang ở trong đó – Cô thư kí giọng nhẹ nhàng mời Hiểu Đồng vào phòng ông chủ tịch một cách lịch sự.

Hiểu Đồng cũng mĩm cười nhẹ nhàng lịch sự gật đầu chào cô rồi thẳng lưng đi vào phòng ông Văn Trác. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào đây. Cô vừa mở cửa ra thì đã thấy nụ cười của ông Văn Trác , trong phòng còn có tổng giám đốc, con trai ông Văn Trác – ông Tuấn Khanh .

- Con bé này, cháu làm ông bất ngờ quá.

-