
ng đùng lao vào họ đuổi đánh, nhưng chẳng lần nào đuổi kịp. Cậu cảm thếy trêu đùa cô là một chuyện rất thú vị. Nhưng khi gặp lại, cô đã trở thành một người khác: xinh đẹp hơn, e thẹn hơn. Từ lúc đó trái tim cậu thoáng xao động.
Vậy mà giờ đây mọi chuyện lại thành ra thế này, cậu phải làm sao đây. Lựa chọn sự ích kỷ chiếm lấy cô, biến cô thành vật sở hữu của mình hay là trả cô về với người đàn ông cô yêu.
Thiên Minh khổ sở nghĩ, cậu chỉ có thể ngồi lặng lẽ bên ly rượu cười buồn một mình trong quán bar. Cảm hấy chán nản cậu đưa mắt nhìn xung quanh, cậu hấy một cô gái đang phủ phục bên quầy rượu. Một gã đàn ông bước đến gần cô mồi chài, cô gái đã say rượu liên tục xua tay nhưng vẫn bị gã đó ôm lấy đưa đi. Cô đã quá say không còn đủ sức phản đối nữa. Cô bước đi khập khễnh, mái tóc che phủ gương mặt dần dần được hiện ra, gương mặt khá quen thuộc với Thiên Minh nhưng cũng là gương mặt lâu rồi không gặp lại.
Cậu liên bước đến ngăn tên kia lại, trừng mắ hìn hắn rồi kéo cô gái lại phía mình. Gã này thấy ánh mắt đe dọa của Thiên Minh thì sợ hãi liền buông tay bỏ đi. Thiên Minh nhìn cô gái khẽ gọi:
- Trúc Diễm….
Nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Trúc Diễm cố mở đôi mắt đang lừ đừ vì say của mình ngẩng lên nhìn rồi không kìm được cơn nôn, cô nôn thốc nôn tháo lên người cậu sau đó lịm đi.
Không còn cách nào khác, Thiên Minh đành đưa Trúc Diễm về nha. Giúp cô lau người rồi tắm rửa đi ngủ, cậu cũng khá mệt mỏi .
Khi Trúc Diễm mở mắt ra, cô vẫn thấy đau đầu nhưng cô vẫn nhớ rõ người đã giúp mình là Thiên Minh. Vón dĩ cô định im lặng ra về nhưng đi ngang qua một căn phòng có cửa khép hờ, gương mặt say ngủ của Thiên Mnh lọt qua khe cửa khiến cô dừng chân. Đã lâu rồi cô không gặp lại cậu, nhưng Trúc Diễm biết cậu vẫn luôn ngự trị trong trái tim cô. Không nén nỗi trái tim, cô khẽ đẩy cửa bước vào, tiến đến bên giường của Thiên Minh.
Gương mặt cậu không thay đổi chút nào, tuy nhiên trên mặt vầng trán khẽ chau lại chứng tỏ cậu có điều phiền muộn. Bất giác cô đưa tay xoa vầng trán cậu đánh an sự phiền muộn kia đi. Khi bàn tay ấm áp chạm vào gương mặt cậu như có một luồng điện chạy đến trái tim cô, khiến nó run rẩy. Cô muốn rút tay ra khỏi mặt cậu nhưng tay lại không nghe lời mà tham lam lướt nhẹ trên gò má cậu.
Đi đến bờ môi ngọt ngào mà cô hằng mong đợi, bất chợt cô khum xuóng hôn nhẹ vào bờ môi khát khao ấy rồi giật mình hoảng hốt đứng bật dậy lui về sau mấy bước. Trúc Diễm đưa tay lên che miệng ngăn cho tiếng nấc bật ra từ cuống họng, nước mắt khẽ rơi, cô đau lòng quay lưng bỏ đi.
Khi tiếng chân Trúc Diễm dần xa, Thiên Minh mới mở mắt thở dài.
Khi Thiên Minh vào thăm Đình Ân, cậu thấy cô đang ngồi gục đầu vào hai tay, dưới đất là mảnh gương đã bị vỡ. Cậu cảm thấy rất đau lòng. Cậu khẽ gọi:
- Đình Ân!
Nhưng Đình Ân không ngẩng lên mà nói:
- Em không muốn gặp ai hết, anh đi ra đi.
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Lúc khác anh lại tới – Thiên Minh thở dài nói, có lẽ lúc này Đình Ân cần yên tĩnh, cho nên cậu không muốn làm phiền. Nhưng khi Thiên Minh quay lưng đi thì Đình Ân đã nói:
- Xin lỗi Thiên Minh! Em muốn chia tay với anh.
Từ sau khi chia tay với Thiên Minh, Đình  càng ít nói hơn. Khi về nhà, cô chỉ núp mình ở trong phòng không nói năng gì, càng khiến mọi người đau lòng.
Trong khi đó, những hợp đồng quảng cáo của cô từng cái từng cái lọt vào tayAnh Kỳ khiến Minh Thùy rất tức giận, nhưng dù cô nói thế nào Hiểu Đồng cũng không cho là Anh Kỳ hại Đình Ân. Hiểu Đồng đã nhờ Thiên Mnh giúp mình dò la nhiều việc, cô chờ mọi việc dò la xong mới quyết định.
Thế Nam thấy Đình Ân như thế thì đau lòng vô cùng, cậu quyết định thổ lộ nỗi lòng của mình với Đình Ân. Nhưng Đình Ân khẽ cười nói:
- Không cần phải thương hại em như thế.
Thế Nam nắm chặt hai vai của Đình Ân không cho cô tránh né, cậu nhìn thẳng vào mắt cô nói:
- Anh không thương hại em mà là thật lòng. Lúc hay tin em bị bắt cóc anh thấy lo sợ vô cùng đến không ngủ được. Đến khi nhìn thấy em trong biển lửa, anh mới biết mình rất sợ mất em. Anh ước gì người đứng trong biển lửa đó là anh chứ không phải em – Thế Nam một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Đình Ân và thốt ra ba chữ – Anh yêu em.
Đình Ân nghe thấy một cái gì đó vỡ òa trong tim cô, một vật chặn lấy cổ họng cô nghẹn đắng. Cô nhìn Thế Nam nước mắt tuôn rơi, môi run rẩy muốn nói nhưng lại chẳng thể nói thành lời. Nhưng ngay sau đó nụ hôn của Thế Nam ập đến vừa như cơn gió mạnh lại vừa như cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho cả người Đình Ân run lên, càng làm nước mắt cô rơi nhiều hơn.
Những giọt nước mắt chảy vào hai bờ môi đang kề sát nhau nghe mặn đắng. Thế Nam nhẹ nhàng buông Đình Ân ra, cậu hôn nhẹ lên bờ mi đọng nước của cô thật khẽ, cuốn lấy những giọt nước mắt thuần khiết ấy, xoa dịu trái tim đau đớn của cô. Nhưng Đình Ân đã đẩy cậu ra, cô lắc đầu vẻ mặt đầy đau khổ nói:
- Cám ơn anh, Thế Nam. Giờ phút này, anh đã xoa dịu sự đau khổ trong lòng em rất nhiều. Nhưng mà em không cần sự thương hại của anh đâu, em có thể tự mình đứng lên. Thật đó, em có thể tự mình đứng lên mà không cần phải có bất kì sự th