
ng đi đến hất trái bóng trên tay Vĩnh
Phong văng xa.
- Anh thật là một tên xấu xa. Sao anh lại đối xử với cậu ấy như thế
chứ. Anh nói đi phải làm sao anh mới chịu buông tha cho cậu ấy.
Vĩnh Phong không hiểu chuyện gì cả, nhưng tah61y Hiểu Đồng vô cùng tức giận, khuôn mặt cô ửng đỏ. Lại táh6y Đại Bình và QUốc Bảo vội vã chạy
đến thì hiểu ngay.
- Điều kiện gì cũng được à.
- Phải – Hiểu Đồng đáp ngay lập tức.
Vĩnh Phong nhìn bộ đồ thể dục màu xanh trên người Hiểu Đồng liền nói:
- Nếu cô bằng lòng chạy 20 vòng cái sân này, tôi sẽ bỏ qua cho cậu ta.
Thế Nam nghe vậy vội can:
- Cậu đừng điên như thế. Làm sao cô ấy chạy được.
- Được. Nếu tôi chạy hết 20 vòng sân này thì anh phải bỏ qua cho Đại Bình.
- Nhất định.
Mặc cho Đại Bình và Thế Nam ngăn cản, Hiểu Đồng vẫn nhất quyết chạy.
Chẳng đợi lâu, Hiểu Đồng lập tức chạy. Cô nhất định phải chạy hết
20 vòng này dù cô biết rằng mình chắc chắn không thể làm được. Một vòng
tương đương 500 mét. Nghĩa là cô phải chạy mười ngàn mét.
Mọi người đều lo lắng nhìn cô gái mái tóc thắt bím lòa xòa, mắt đeo
đôi kính xấu xí chạy từng vòng. Một mét rồi hai mét, ba mét…. Cô chạy
càng lúc càng chậm. Mọi người nghe được cả tiếng thở của cô.
Hiểu D(ồng càng chạy càng cảm thấy cả thân người dường như không còn
cất nổi mình nữa. Cổ họng cô khô khốc, cơn đói cồn cào, mồ hôi ra ướt
hết cả quần áo. Cô nhìn thấy Đình Ân lo lắng chạy đến len lõi qua đám
đông…nhìn thấy ….
Trước mặt cô tối sầm lại….cô từ từ ngã xuống .
Trước khi rơi vào hôn mê, Hiểu Đồng nghe tiếng hét của Đình Ân gọi tên mình.
Không lâu sao đó, một bàn tay dịu dàng ôm lấy cô, nâng cô lên.
Một dòng nước mát dịu tràn vào trong cổ họng của Hiểu Đồng, nhưng
không phải từ miệng một chai nước lạnh lẽo mà là một đôi môi ấm áp.
Hiểu Đồng tham lam nuốt lấy từng ngụm nước mát lành kia. Từng ngụm từng ngừng sau đó cô bước chân vào cõi thiên thu.
Tỉnh dậy trên một chiếc giường mềm mại, ra giường trắng muốt, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Hiểu Đồng từ từ mở mắt, dư vị của
làn môi kia vẫn còn đọng lại trong tâm trí Hiểu Đồng.
Nhưng khuôn mặt hiện ra trước mắt Hiểu Đồng không phải là khuôn mặt mà cô mong đợi.
Thế Nam nhìn Hiểu Đồng dịu dàng quan tâm:
- Em tỉnh rồi à. Còn thấy mệt không?
Hiểu Đồng lắc đầu:
- Em ngất bao nhiêu lâu rồi.
- Hai tiếng đồng hồ thôi.
Hiểu Đồng nhìn xung quanh, một căn phòng cực kì sang trọng hiện ra trước mắt cô.
- Đây là đâu?
- Là nhà anh. Đình Ân cũng theo anh đến đây vì lo lắng cho em, nhưng cô ấy phải đi về rước em gái của em.
- Cốc …cốc …cốc ….
Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
- Vào đi – Thế Nam lên tiếng.
Một cô gái tay bưng một mâm thức ăn trông rất ngon từ cửa bước vào.
- Để trên bàn đi – Thế Nam ra lệnh.
Cô gái liền đi đến bên chiếc bàn có bô ghế sofa sang trọng, nhẹ nhàng đặt xuống rồi lui ra ngoài.
- Để anh đỡ em ngồi dậy ăn. Chắc em đói lắm rồi phải không.
- Cám ơn anh, quả thật em rất đói – Hiểu Đồng cười ngượng ngập.
Những món ăn được nấu rất kỹ càng đều là những món dễ nuốt, Hiểu Đồng ăn một cách ngon lành. Cô muốn ăn cho mau lại sức.
Nhìn Hiểu Đồng ăn ngon lành, Thế Nam cảm thấy rất vui. Anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.
Hiểu Đồng đang ăn chợt ngẩng lên bắt gặp Thế Nam cứ nhìn mình ăn mãi cảm thấy có chút không quen, cô mĩm cười nhẹ với Thế Nam.
- Không phải là chủ ý của Vĩnh Phong đâu? Thế Nam tự nhiên giải thích.
Hiểu Đồng không nói gì chỉ im lặng lắng nghe, tay dừng đũa.
- Lúc trước, Quốc Bảo và Đại Bình là bạn thân, nhưng Đại Bình đã bán
đứng Quốc Bảo, lén lút báo cáo những việc làm của Quốc Bảo cho giáo viên chủ nhiệm biết. Nên từ đó Quốc Bảo rất ghét Đại Bình.
- Quốc Bảo đã làm chuyện xấu à. Vậy thì hành động của Đại Bình là sai.
- Vậy em thích hành động phản bội bạn bè của Đại Bình à.
Hiểu Đồng không còn lời để nói nữa. Tuy rằng cô ghét những kẻ làm
chuyện xấu nhưng hành động của Đại Bình cũng không hay cho lắm.
Mấy ngày nay hiểu Đồng chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm thêm phù
hợp với thời gian trống của mình. Càng nghĩ thì cô càng giận Vĩnh Phong, sao anh có thể nhẫn tâm cướp đi công việc quý còn hơn tính mạng của cô
như vậy. Mệt mỏi Hiểu Đồng ngồi dựa vào cái ghế đá ở một góc vắng vẻ của trường rồi thiếp đi lúc nào không hay biết.
Một bóng hình đứng dựa vào một thân cây gần chiếc ghế đá cô ngồi. Lừ mắt cảnh cáo những kẻ ồn ào đi qua sợ làm cô thức giấc.
Một đôi mắt dữ tợn trợn lên nhìn Vĩnh Phong âu yếm ngắm nhìn Hiểu
Đồng đang ngủ say căm phẫn. Nhánh cây trong tay người ấy gãy đôi.
Công việc mới mà Hiểu Đồng tìm là công việc phục vụ trong các bữa
tiệc. Có một bữa tiệc được tổ chức tại một gia đình quyền thế vào ngày
chủ nhật.
Sáng sớm Hiểu Đồng và các nhân viên phục vụ đã có mặt tại một căn
biệt thự sang trọng để nghe dặn dò. Sau đó họ bắt tay vào sắp xếp bàn
tiệc.
Hôm nay là sinh nhật thứ 20 của cô tiểu thư nhà này. Cô ấy là con gái độc nhất của ông chủ tập đònh Hình Thế, một tập đoàn chuyên kinh doanh
dầu hỏa.
Cô tiểu thư có tên là Vũ Quỳnh. Hiểu Đồng biết cái tên này do thấy
chiếc bánh sinh nhật của cô ta.