
“ Mình phải lấy lại lí trí của mình” – Hiểu Đồng tự nhủ với bản thân.
Cô nhắm chặt mắt lại, hít thở thật sâu. Cố gắng lấy lại lí trí của mình.
Vĩnh Phong vẫn đứng lặng yên quan sát Hiểu Đồng. Chỉ trừ lúc chơp mắt, cậu chưa hề rời mắt khỏi Hiểu Đồng một giây nào.
Cậu muốn hôn lên đôi mắt đang nhắm ghiền kia. Muốn hôn lên đôi môi
trắng bợt đang cắn chặt kia. Muốn đưa bàn tay ấm áp của mình ủ ấm khuôn
mặt đang chuyển từ tái xanh sang trắng bệch kia.
Tại sao! Tại sao lúc nào cô cũng dựng lên một hàng rào chắn ngang
giữa cậu và cô như vậy. Tại sao không chịu cho cậu bước chân vào, dù đó
là một con đường đầy chông gai thì cậu cũng chấp nhận. Chỉ cần cô cho
cậu một cơ hội thôi. Vậy mà ….tại sao cô lại không chấp nhận.
Cảm giác đau lòng này là do cô tạo ra, cảm giác tim đang chết dần
này cô có hiểu không. Cảm giác sống mà nỗi nhớ dày vò dằn xéo này, cô có hiểu không?
Cảm giác khao khát chỉ muốn được bên cạnh cô, muốn được ôm cô mãi
mãi trong lòng, Vĩnh Phong biết rõ cảm giác này chính là yêu chứ không
phải ngộ nhận.
Cạch ….
Tiếng mở cửa phá tan không gian tĩnh lặng của hai người.
Từ trong tolet bước ra, gã đàn ông to béo, nét mặt nham nhở đểu
cáng. Lão ta cười khoái trá nhìn Hiểu Đồng rồi đi đến bên cạnh cô.
Nhưng chợt thấy Vĩnh Phong đứng đó, nụ cười trên môi gã vụt tắt. sắc mặt lão ta sa sầm xuống, vẻ mặt lúng túng, lão xoa xoa hai bàn tay lại
với nhau để che đậy cảm giác tội lỗi của mình.
Lão hết nhìn Hiểu Đồng rồi nhìn lại Vĩnh Phong. Cảm nhận không khí khác lạ bao trùm hai người.
Lão phân vân không biết nên đi tiếp hay nên trở lại vào trong tolet
đây. Trong lòng lão dấy lên sự sợ hãi khi nghĩ đến Vĩnh Phong phát giác
việc lão sắp làm. Cậu sẽ bỏ qua hay là ….lão không giám nghĩ nữa.
Tốt nhất tránh gặp mặt cậu ta thì hơn – lão nghĩ. Rồi lão định quay lưng trở vào tolet nhưng.
Hiểu Đồng cảm thấy ngột ngạt với không khí xung quanh mình, cảm
thấy dường như không thể thở được nữa. Cô muốn bỏ đi khỏi đây, muốn
tránh mặt Vĩnh Phong, không muốn nhìn thấy khuôn mặt lúc nào cũng làm
tim cô nhức nhói.
Nhưng cô buộc phải ở đây để chờ đợi, cô đưa mắt nhìn về phía tolet, cô thấy lão giám đốc Vương đang đứng ngây người hết nhìn cô lại nhìn
Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong cũng quay lại theo hướng nhìn của Hiểu Đồng.
Giám đốc Vương mặt xám ngoét, lão giả vờ vui vẻ đi đến bên cạnh Vĩnh Phong, hồ hởi chào, đưa tay ra trước mặt cậu. Hắn cố tình vờ như không
thấy Hiểu Đồng ở đó.
- Chào cậu Phong. Hôm nay cậu cũng đến đây chơi à. Lâu rồi không thấy cậu đến.
Vĩnh Phong lừ mắt nhìn giám đốc Vương, khuôn mặt hiện lên nỗi chán ghét, cậu không thể ưa được bộ mặt giả tạo của lão.
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng cố gắng rặng ra một nụ cười, đưa tay ra bắt lấy bàn tay béo múp của lão rồi nhanh chóng rụt tay về.
- Chào giám đốc Vương.
- Ba mẹ cậu khỏe không. Không biết ông bà có ở đây không để bữa nào tôi tới thăm.
Quá quen với những cảnh như vầy, Vĩnh Phong chỉ cười rồi nói:
- Cám ơn giám đốc Vương quan tâm. Ba mẹ tôi vẫn khỏe, nhưng hiện nay họ đều không có nhà.
Những tên này tìm đến nhà cậu chỉ có hai mục đích một là nhờ vả, hai là muốn được hợp tác làm ăn. Bọn này suốt ngày vác mặt xu nịnh đi khắp
nơi.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong và giám đốc Vương nói chuyện với nhau. Cảm
giác đau khổ càng ập đến. Cô sợ Vĩnh Phong biết được chuyện cô sắp
làm,cậu sẽ khinh khi cô.
Phải rồi! Chẳng phải cô muốn cậu rời xa mình sao, vậy thì đây chính là cơ hội tốt.
Hiểu Đồng đi đến khoát tay giám đốc Vương, miệng nở nụ cười tươi rói, giọng ngọt ngào, dáng vẻ quyến rũ vô cùng. Đàn ông nhìn thấy chắc chắc
xin được chết dưới dáng vẻ này.
- Anh nói chuyện xong chưa, người ta chờ anh mõi cả chân rồi nè.
Giám đốc Vương tái cả mặt, lão hốt hoảng nhìn Vĩnh Phong, lấp bắp nói:
- Cậu Phong! Ttôi ….tôi…..
Nhưng Hiểu Đồng đã ngã đầu vào vai hắn tình tứ, miện nở nụ cười quyến rũ như loài hoa đang tỏa hương chiêu dụ loài ong.
- Chúng ta đi thôi.
Giám đốc Vương mặt dù rất khoái trí khi được người đẹp ngã vào
người. Cả thân hình lão dựng cả lên chỉ muốn đè Hiểu Đồng ra mà thực
hiện những hành vi cầm thú của lão nhưng trước mặt Vĩnh Phong thế này.
Dù sao trước đây Vĩnh Phong từng tuyên bố Hiểu Đồng là bạn gái của
cậu. Cho dù bây giờ cậu có bỏ cô ấy đi chăng nữa, cho dù hai người không còn quan hệ gì đi chăng nữa thì ….
Trăm ngàn lần, ngàn vạn lần , lão cũng không dám đụng vào cô khi đứng trước mặt cậu. Vĩnjh Phong là con cá ngon nhất mà giám đốc Vương muốn
câu và phải câu cho được.
Giám đốc Vương rõ là khổ sở, giữa người đẹp mà lão thèm muốn khát
khao từ lâu. Bao nhiêu đêm lão nằm mộng cũng chỉ mơ được một lần bên
cạnh người đẹp. Được vuốt ve làn da trắng ngần mịn màng như da em bé.
Được chiếm lấy đôi môi mọng đỏ hồng kia. Được ôm ấp thân hình tuyệt hảo
kia. Đến bây giờ cô hội đã đến vậy mà lại gặp ngay một chướng ngại vật
to đùng là Vĩnh Phong.
Lão không muốn đắc tội với cậu. Nhưng Hiểu Đồng đã ôm chặt lấy cánh
tay lão, sự đọng chạm khiến cho lão hứng thú muốn bất chấp mọi hậu quả.
Hiểu Đồng vừa nũng nịu nói tiếp, vừa liếc nhìn Vĩnh Phong, cô biết l