XtGem Forum catalog
Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325080

Bình chọn: 10.00/10/508 lượt.

thì tỉnh như ruồi, từ từ tiến lại chỗ thằng đó và Cún, không cười.

Tự dưng tôi
có cảm giác không hay cho Cún Cún. Hình như bao giờ nó cũng là người
chọc tức hai đứa này và... chưa thắng được bao giờ.

-Hê, làm gì mà mất mặt thế, đồ đàn bà! - Cún cười mỉa mai với thằng Godi - Làm như con nít không bằng!

Madi bấy giờ đã đứng trước mặt Cún, nghe vậy liền nhíu mày hỏi:

-Vừa nói ai "đàn bà" đấy?

Cái giọng của Madi lúc này trầm trầm, không lạnh nhưng nguy hiểm kinh khủng.

-Điếc hay sao không nghe? - Cún Cún tất nhiên không vừa, cười mỉa mai đốp lại.

Madi cũng cười, giọng rất nhẹ:

-Chưa điếc, cho nên...

Nó chớp mắt, bỏ lửng câu nói, và...

"BỐP!"

Madi vung tay, nhanh đến mức tôi không kịp nhìn, chỉ vừa nghe tiếng va chạm tóe lửa.

Đám khán giả mở to mắt kinh hoàng.

Bàn tay Madi vẫn còn giữ nguyên trên không trung, nó vừa tặng cho Cún một cái tát
nảy lửa. Mạnh và bất ngờ đến mức Cún Cún mất thăng bằng, phải vịn tay
vào cái bàn gần đó, mặt đỏ rát, nghiêng sang một bên.

Xong phim rồi. Tự nhiên da gà tôi thi nhau nổi lên khi nghĩ rằng cái tát đó vốn dĩ dành cho mình mới phải.

Đáy mắt Cún
Cún thoáng một tia sững sờ, phẫn nộ, một tay nó sờ lên bên má bị đánh
của mình, tay kia vuốt ngược đám tóc rũ rượi ra đằng sau. Nhanh chóng
ngẩng đầu lên, nó mỉm cười:

-Hay đấy bé con!

Ánh mắt nó
lúc đó bừng bừng nộ khí, định lao tới ăn miếng trả miếng nhưng Madi đã
chạy cái vèo ra phía sau thằng X-pít để trốn, lè lưỡi chọc tức Cún và
làm một động tác hết sức mất hình tượng là... giơ ngón tay giữa lên
khiêu khích.

-Tôi chưa đấm cậu là may đấy! - Đã vậy, nó còn ngon lành bồi một câu .

Ai đây ta? Ghê thiệt đó!~

-Tránh ra! - Cún Cún bây giờ điên lên, hét vào mặt thằng Godi. Thiệt tình...

Thằng đó nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới, cười tươi như hoa:

-Xin lỗi chứ bây giờ cô em có lột hết đồ ra van xin anh, anh cũng không tránh.

Bản chất của bạn ấy là đây. Lâu rồi tôi mới thấy cái trò ăn nói khiếm nhã của thằng
này, nên gọi là "hiệu ứng tình bạn" hay tình yêu cao thượng đã làm nó
sống thực với con người mình không ta? Buồn nôn dã man.

-Vậy để bà đây lột da cưng ra nhé! - Cún Cún nói vẻ tự tin, xắn tay áo lên.

Đùa chứ, nó muốn chết hay sao? Những thằng không thích đánh con gái như cờ hó Godi đây thực ra là những thằng dã man nhất đấy.

-Ê, ngăn nó lại dùm cái! - Tôi hất đầu bảo mấy đứa bạn đang mải chống mắt lên nhìn.

Cả đám bay
vào, vất vả lắm mới lôi được Cún Cún về cái lớp 11 Lý thân yêu trước khi có một trận chiến không cân sức diễn ra. Tôi cũng đi theo tụi bạn,
nhưng khi tới gần hai đứa đang cười sung sướng là Madi và X-pít thì dừng lại đôi chút. Quạ đen thấy vậy vội chạy lại, kiểu như sợ hai thằng xử
nhau luôn. Bé này lo xa quá đi mất.

-Yo, biến
theo con điên đó đi chứ, lượn phượn ở đây làm vẹo gì? - Madi thấy tôi
thì đổi thành kiểu cười mỉa mai, còn giơ tay hình chữ V chào như đúng
rồi, sau đó nhanh chóng cụp ngón tay trỏ xuống, chỉ còn mỗi ngón giữa.

Uầy. Sốc thiệt đó!

Ê, móng tay nó sơn màu đen kìa! Giờ mới thấy~

Tôi định xoắn lại nó vài câu, nhưng rốt cuộc không hiểu sao lại im lặng khi nó tự dưng lùi một bước, như là... sợ hãi?!?

Thế mà cứ tưởng nó luyện được "tinh thần thép" rồi cơ đấy. Hóa ra vẫn còn non và xanh lắm.

Thằng Godi nắm lấy cái tay đang "chử-i" tôi đó của Madi, mở các ngón còn lại ra, rồi đan tay hai đứa nó vào nhau, cười với tôi:

-Gửi lời hỏi thăm của anh đến Cún yêu nhé!

-Chúc nó chết sớm luôn! - Madi vẫn còn chêm thêm.

Tụi này
không biết rằng đã chọc vào môt tổ kiến lửa, à không, kiến bệnh. Vâng,
Cún Cún thù dai lắm đấy. Mà khoan, cái trò nắm tay kia là gì? Cứ làm như anh đây quan tâm.

-Đẹp đấy! - Tôi không trả lời mà độp một câu chả liên quan, nhìn Madi, mắt cười sóng sánh.

-Hở? - Nó chả hiểu cái gì, lẩm bẩm một tiếng, trông cái mặt rõ là ngố không chịu nổi.

-Móng tay ấy.

Tôi nói thêm, rồi đi luôn, không quên giơ tay lên chào tạm biệt.

Rời khỏi cái lớp 10 Lý chế bằm, tôi bước dọc hành lang, một cảm giác nửa
quen nửa lạ bất chợt xuất hiện khiến tôi nhìn sang bên phải.

Từ các cánh cửa phòng học, có một đống đầu đang thò ra ngó tôi, tò mò, một vài đứa còn tụ tập bàn tán cái gì đó, có vẻ hăng say lắm, mắt nhìn tôi
đầy cảnh giác.

Gì chứ...

Giây phút chạm phải ánh mắt tôi, bọn nó lập tức rụt đầu vào, hoặc giả đò ngó lơ.

Rảnh đời quá đây mà!

Tôi vẫn bước, cái cảm giác bị nhìn như soi mói này lâu rồi không thấy, giờ
nghĩ lại thấy cũng hay hay, hồi nhỏ ấy mà, ở trại trẻ mồ côi, tôi toàn
bị đám con nít thò lò mũi xanh bu quanh hỏi đủ thứ, phiền muốn chết, chỉ muốn đạp cho mỗi đứa một đạp.

Ồ... Mình thay đổi rồi à?

Tôi đang nghĩ miên man thì từ đằng sau có tiếng sầm sập dội tới như voi con Bản Đôn chạy l