
- Kêu lên thì được cái gì? - Nó lườm tôi một cái dài cả ngàn năm rồi cười hiền lành - Với lại tớ quen rồi, hì hì!
Quen rồi sao? ý gì đây? Nó có phải tù nhân thời phong kiến giống phim Khựa đâu chứ?
- Chém gió vừa thôi! Nhìn cậu thật mong manh dễ vỡ! - Tôi chọc nó, vì
đúng là thế thật, nhưng mà nghe từ "mong manh dễ vỡ" có vẻ sởn da gà!
Và quả nhiên là cái từ đó làm nó dị ứng, giật mình một cái trông hết sức
ngộ nghĩnh, đôi mắt nâu tròn xoe nhìn tôi vẻ gì rất..., thế nào nhỉ, à,
bàng hoàng.
- Không tới phiên mày lo đâu! Đừng có bận tâm! - Thằng Godi lức này đang
xoa dầu cho chân của con bé bỗng xen vào, mắt ánh lên vẻ xem thường. Cái mặt thằng này bao giờ cũng thích ăn đấm, càng nhìn càng thấy tởm.
- Mày có quyền ngăn tao á? Làm bảo mẫu cho Madi được đó! mà nếu lương ít
thì làm mẹ kế luôn cho khỏe! - tôi không ngần ngại đốp lại, tiện thể
cười thích chí khi nghĩ tới viễn cảnh thằng đó...cho con b.ú.
- Há há há.....- Thằng Exdi với Nodi cười lên sung sướng.
Nhưng thằng Godi thuộc dạng mặt dày, mà chữ "dày" chạy đến dương vô cùng vô
tận nên chả có vẻ gì là tức giận, đó là một điểm đáng khâm phục ở nó.
- Tao không có nhu cầu làm bảo mẫu, nhưng nếu muốn bọn mày out khỏi đây cũng không khó đâu!
- Ầy ầy! Bình tĩnh nào các bạn tốt của tớ! - Madi vội ngăn khi 2 bên có
nguy cơ cắn xé nhau rồi lay lay tay thằng Godi - Đừng vậy mà!
- Lo thân cậu đi! Đừng cái gì mà đừng? - Thằng đó nói xóc con bé rồi đứng dậy, phủi tay.
- Biết lỗi rồi! Được chưa?- Madi nhăn cái mặt càm ràm rồi nhanh chóng cười trở lại - Bạn bè với nhau cả mà!
- Haizzz...tớ buồn ngủ quá! Đi tham quan nhà cậu được chưa vậy? - Con
Liên nãy giờ ngồi xem phim sến mệt quá liền than thở, cắt đứt bầu không
khí chiến tranh nãy giờ.
- Hì hì, xin lỗi nhé, giờ thì đi tham quan nhà tớ thôi!- Madi hào hứng đứng lên, nhảy lò cò vì dư chấn của vụ què.
Sau khi dụ được 3 thằng bạn ngồi lại trong phòng khách chơi bài, nó không
ngần ngại dẫn bọn tôi đi tăm tia đủ mọi ngóc ngách trong cái biệt thự xa hoa của đại gia, đột kích từ phòng khách vào phòng ăn, nhà bếp, phòng
chơi, bể bơi... và cả chỗ tự kỉ lí tưởng của nó - một căn phòng nằm trên tầng 2, với thiết kế y như một phòng thu âm đa chức năng, có cả dàn
nhạc cụ hoành tráng và hiện đại, cộng thêm mấy cái loa cỡ bự, các thiết
bị thu âm, máy chiếu và sân khấu to đùng. Nó bảo khi nào chán đời thì
vào đó bật nhạc ngồi thiền là ok.
Khỏi phải nói nhà nó đẹp và sang đến mức nào, thừa tác dụng khơi dậy âm mưu
đào mỏ của bọn ngây thơ trong sáng. Nhưng có một khuyết điểm là cái nhà
này bao trùm một sự lạnh lẽo... Sự lạnh lẽo toát lên từ không gian và cả từ thái độ của bọn người làm.
Tình cảm gia đình. Đó là một điều thiếu hụt rất đáng tiếc và không gì bù đắp được, vẽ nên một khoảng trống ơ hờ và ảm đạm. Mẹ. Đó là người đã bỏ nó
đi, đi về một nơi nào đó kiểu như thiên đường, từ rất lâu rồi.
Và tôi lại có một ý kiến màu đen về "sự lựa chọn", đó là chọn cách chấp
nhận thì tốt hơn là gồng mình chống lại sự sắp đặt xấu xa đến mức hoàn
hảo của số phận. Buông thả đi! Cho đến một ngày bạn trả giá cho những gì mình gây ra, mặc dù sự ra đi của người bạn yêu không phải là lỗi của
bạn. Trả giá. Đó là một quy luật tất yếu rồi, vì đời là một thứ khốn
nạ.n và tởm lợm kết tinh từ vô vàn những thứ khốn nạ.n và tởm lợm khác.
Chuẩn men!
- Wa! Nhà cậu đẹp giống như một cái dinh thự ấy! - Con Liên vừa say sưa
ngắm bức tranh chiều thu Hà Nội trên tường vừa khen lấy khen để.
- Tất nhiên! Nhà tớ mà! - Madi cười đắc chí - Thấy sao? Muốn về làm dâu nhà tớ không?
- Cơ mà nhà này đâu có con trai, cậu là con một mà!
- Có "anh" đây chứ ai? - Madi chỉ vào mình, cưa lựu đạn - Còn ai đẹp giai mà tài năng như anh nữa?
- Nói mà không biết ngượng! - Thằng Nodi cười bó tay với nó - Đúng là nổi loạn!
- Les mất rồi! - Thằng Exdi ngán ngẩm.
- Hê hê, tớ không phải là les, tớ là con trai mạnh mẽ. Nào, giờ thì vào thăm phòng tớ thôi!
So với khung cảnh lạnh lẽo ngoài kia, phòng của Madi là một thế giới khác, có chất riêng và rất lạ. Đó là một căn phòng rộng, đủ cho 10 người
sống, đập vào mắt là những bức tường với 4 tông màu khác nhau: đỏ - đen - trắng - vàng. Hai cái cửa sổ cỡ bự với cửa kính trong suốt, có thể nhìn ra khu vườn đầy cây cảnh xanh tươi ở dưới và cả một góc phố nhộn nhịp.
Rèm cửa thêu đầy hình đầu lâu xương sọ, hai bên treo đầy chuông gió tự
chế từ đồng xu, vỏ ốc đến cả giấy bìa... tạo nên những âm thanh vui tai
mỗi khi có em gió nào nghịc ngợm bay vào. Các đồ vật trong phòng nó bài
trí và màu sắc chả khác gì phòng con trai, dán đầy hình mấy cha đạo diễn nổi tiếng thế giới, nhất là George Lucas, rồi cả hình mấy tay rapper nó thích...,Cái giường thì to tổ bố dễ 10 người nằm không hết, nhìn mỏi
cả mắt. Đó là chưa kể đến cái bàn học to và dài kế bên một cái kệ sách
hiên ngang toàn sách tiếng nước ngoài dày cộm mà tôi nghi ngờ là nó chưa từn