
xong mò xuống thực hiện nhiệm vụ cao cả. Khỏi phải nói thầy shock như thế nào, ngồi đờ ra một chỗ không nói nên
lời luôn, còn bọn thấy cảnh đó, nhất là lớp Lý, được một phen cười vật
vã. Tội lỗi. Tội lỗi.
Làm xong, nó chạy lên, mặt đỏ gay vì nắng và tức, ném cho tôi cái mũ:
- Đồ bệnh hoạn, đi chết đi!
Nhưng tôi và lũ bạn còn bận cười bò lăn bò càng. Đã thế, bọn lớp Hóa còn chạy lại hỏi, với vẻ hưng phấn:
- Ê bọn mày, chuyện lớp Văn là ai làm thế?
- Lớp Văn hả? Chuyện gì vậy? - Con Liên tò mò.
Nó vẫn chưa biết chuyện tôi làm hồi này với cái chợ đó.
- Đám con gái lớp đó...- Thằng Cường vừa cười vừa kể - theo mốt tóc mới, bên dài bên ngắn.
Ok, chính xác là hơn mười đứa đã đượcc on dao của tôi "chiếu cố", cắt cái
xoẹt mớ tóc sến súa vì cái tội lắm mồm, tuyệt vời. Không biết giờ này
mấy nàng sao rồi, chắc hận tôi thấu xương.
Thằng Thuận nghe vậy thì nhớ tới chuyện "trốn gái", hỏi cả bọn:
- Bọn mày có thấy đại ca đâu không?
- Chịu. - Con Liên đáp ngay - Chắc đi nhảy lầu!
Con này vẫn khoái dìm hàng đại ca như thế, nếu biết đại ca sắp dứt áo ra
đi, chắc nó buồn lắm. Tôi lỗi thật đấy. Đại ca ơi là đại ca, mày bị cái
khỉ gì vậy chứ?
Tôi bất giác đưa mắt sang nhìn Madi, thủ phạm làm tan nát trái tim đại ca,
thì thấy nó cũng đang ngó tôi, vẻ buồn buồn. Nó sợ bị đổ tội liền đánh
bài chuồn:
- Tớ về lớp đây!
...
Đêm. Con đường nhuốm đầy bóng tối nằm nghe tiếng bước chân ai qua vội. Màn
mưa hiu quạnh đổ xuống phủ lấp nỗi cô đơn cùng cực của những kẻ lang
thang. Ánh sáng đèn đường trải dài quanh co, nhạt nhòa sau làn bụi, bị
cắt đứt bởi dòng xe cộ qua lại lạnh lùng . Bên ngoài là thế nhưng trong
Sunny Bar là một thế giới khác. Tiếng nhạc bốc lửa đánh bay cảm giác mệt mỏi. Đèn màu lung linh nhảy múa như rượt đuổi nhau, nhảy lên cả đám
người trong quán, khiến mặt họ giống như mấy thằng hề.
Tình hình là Madi đã thua trong trò bốc bài nhưng tôi vẫn đi chơi với nó, và trời mưa nên đến chỗ nó cho khỏe.
- Quán này là quà sinh nhật lần thứ mười bốn của tớ đấy. - Nó khoe đầy tự hào.
- Sinh nhật cậu là ngày nào? - Tôi tò mò.
Nó chỉ chờ có thế mà xòe tay ra:
- Hôm nay, quà cho tớ đâu?
Gì? Hôm nay sinh nhật nó? Có con bờ o bo huyền bò mới tin, làm quái gì mà trùng hợp thế chứ, đúng là đồ cơ hội!
- Hai người đang làm gì vậy? - Bỗng dưng một sinh vật lạ xuất hiện cắt
ngang cuộc chém gió, nhìn bọn tôi chằm chằm bằng ánh mắt hình "tên lửa
hành trình".
Sinh vật lạ đó là một loài gia cầm hai cánh, có màu đen bí ấn, tên: Quạ.
Tuyệt vời. Thằng Godi quản em kiểu gì để nó xổng chuồng đi ám thiên hạ
vậy không biết.
- Subi à, em cũng đến đây chơi sao, ngồi đi! - Madi niềm nở đạp cho ẻm một cái ghế, đúng điệu của mấy thằng bợm nhậu.
Quạ đen vẫn đứng im, đưa cặp mắt tổn thương hết liếc tôi đến liếc Madi. Nó bị gì vậy, ghen hả? Thật buồn nôn.
- Sao em không ngồi? - Madi hoạc bị mất trí nhớ tạm thời hoặc là giả điên giương mắt nai lên hỏi Quạ. Nó quên mất là Quạ thích ai sao, tởm. Nếu
nó không phải chị em tốt của Quạ, cam đoan là nó sẽ bị "troll" tức chết.
Kịch hay, kịch hay, tôi phải chuồn ra chỗ khác xem mới được, để xem Madi sẽ
làm gì nhỉ. Tôi mà ngồi đây thì Quạ sẽ không động thủ đâu.
- Tớ đi nghe điện thoại! - Tôi nhịn cười, lôi cái Iphone thân yêu ra làm
như thật, đoạn mò ra chỗ khác để xem hai đứa này làm gì nhau.
Khổ một nổi lúc tôi đi "nghe điện thoại" thì có ma ám: Cún Cún gọi, thế là
tôi mải đứng chém gió, chả nghe được chuyện gì, chỉ thấy hai đứa kia cãi nhau ghê gớm lắm rồi Quạ đùng đùng bỏ về. Chỉ vậy thôi à, chán thế.
- Ẻm Quạ đâu rồi? - Tôi quay lại bàn, giả ngu hỏi Madi, cảm thấy mùi thuốc súng vẫn lởn vởn quanh đây.
Madi thì không còn vui như trước, nó cầm cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch
như đúng rồi. Và rót tiếp mà không thèm trả lời. Kì vậy?
Nó uống hết cốc thứ hai thì tôi ngăn lại:
- Có chuyện gì?
- Không có gì hết, tớ muốn uống! - Nó chối bay chối biến. Con gái đúng là rắc rối, mà chuyện có gì đâu chứ, tôi và nó chỉ là bạn mà.
- Vậy uống tiếp đi, tớ về. - Tôi đứng dậy, vờ đi luôn.
Nhưng tôi còn chưa đi được hai bước thì tay nó bỗng nắm lấy tay tôi, siết nhẹ, giọng nó vang lên như gió thoảng:
- Đừng mà!
Quái, nó học diễn tuồng sến từ bao giờ? Sao lại có thể loại của phim Hàn ở
đây? Kinh dị. Lại một lần nữa, nó làm tôi không cuồng... cũng sinh hoang tưởng mất.
Lúc tôi quay lại cũng là lúc nó bỏ tay tôi ra, cầm cốc rượu lên tu một hơi
nữa, đoạn đập cái cốc xuống bàn cái "cạch" thật hoành tráng, rồi bất ngờ nói:
- Tớ thích cậu.
Xin lỗi, nhưng có những chuyện không thể nào thay đổi được.
Tôi chưa từng thích ai, cũng không nghĩ là sẽ thích ai thật lòng. Tình
cảm của con người mong manh lắm, cứ như một cái cốc thủy tinh vậy, đập
một phát là vỡ ta