
ười hoàn hảo như thế chứ? Đúng là ngán ngẩm đứa bạn yêu quái của
tôi quá, nhưung thôi, nó muốn mơ cứ để nó mơ, tôi không đế ý gì cho mấy, chỉ cần nó không vướng phải dây điện là được rồi.
Thoáng thấy bóng
dáng Thanh Phong bước vào chỗ ngồi, tôi không thể không để ý đến sức hút của cậu ấy, lớn thật đấy. Chợt nhớ lại cảnh tượng hôm qua, tôi khẽ rùng mình, xem ra, tôi còn phải gặp rắc rối dài dài đây mà.
Một bóng người ngối chiễm chệ trên bàn
đối diện tôi. Đấy không phải là Huyền Trân hay tụi bạn theo phe Huyền
Trân, mà người đó là….là….Thanh Phong.
-Xấu xí, hôm qua vẫn an toàn về nhà chứ?
Đấy là câu hỏi đầu tiên mà Thanh Phong hỏi tôi, cũng xem như là một lời
chào buổi sáng của cậu ấy. Tôi định quay mặt đi không trả lời vì tôi
không muốn lại bị ăn tát oan mạng nữa, nhưng chợt nhìn ánh mắt sâu thẳm
của cậu ấy khiến tôi sợ hãi, không biết làm gì mà ngoan ngoãn “Ừ” một
tiếng.
-Tốt, thế thì, hôm nay vẫn an toàn?
-….
Cậu ấy hỏi cái gì thế? Đồ điên, có ai biết trước được tưong lai đâu?
-Náy, xấu xí, không trả lời tôi? Khi dễ tôi à? – Thanh Phong trợn mắt nhìn tôi khiến tôi phát hoảng.
- Chưa…chắc!
Tôi cố gắng trả lời nhanh nhất có thể. Đừng như thế mà, tôi…sợ…ma đấy…
-Hôm nay, đi xe đạp à? – Câu nói ấy khiến tôi nghi ngờ, hình như Thanh Phong, cậu ấy, học Ngữ văn rất tệ thì phải?
-Cậu hỏi tôi? – Tôi chỉ tay về mình, ngơ ngác hỏi.
-Chẳng lẽ tôi hỏi ma? Vịt con xấu xí, sau này tôi cứ kêu cậu như vậy đấy, thế nào, đi xe đạp hả gì?
-Ơ…..ờ….đúng….
Tôi căng thẳng như muốn đứt dây thần kinh ra, hôm nay Thanh Phong cậu ấy bị cái gì thế nhở?
-Chiều có đi học nữa đấy! – Thanh Phong nhìn vẻ mặt đầy sợ sệt của tôi, cố tình nhăc nhở.
-Tôi….biết….
-Làm gì mà run lấy bẩy thế? Tôi có ăn thịt ăn cá gì cậu đâu? – Thanh Phong
thấy phản ứng chậm chạp lại nhút nhát của tôi, cậu ấy không chần chừ mà
phang cho tôi một câu như thế - Mà nếu có muốn ăn, tôi cũng không chọn
cậu đâu, vịt con…x…ấ..u…x….í….
Thanh Phong cố kéo dài cái từ mà tôi
không muốn nghe đấy, kéo dài đến nỗi tôi cứ ngỡ rằng cậu ấy sắp bị đứt
hơi. Đồ đáng ghét, có cần phải hét lớn đến như vậy không?
-Thôi được rồi, quyết định vậy đi, lát tôi đưa cậu về - Thanh Phong hắt một hơi
thật mạnh, chuẩn bị trở về chỗ ngồi, mặc kệ cho tôi cứ mắt tròn mắt dẹt
nhìn cậu ấy – Không từ chối, bổn thiếu gia đây không bận tâm người khác
đồng ý hay không, chỉ cần bổn thiếu gia thấy được là được.
-Ơ….ơ…..ơ…Thanh…..Ph…Phong……
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy bỏ đi vè chỗ ngồi mà không biết phải làm gì, tôi
như lùng bùng lỗ tai, không hiểu cậu ấy vừa nói cái gì, vì thế, tôi đành phải ngơ ngác quay qua nhìn nhỏ bạn thân cận bên cạnh mình:
-Thanh Phong, cậu ấy vừa nói cái gì vậy?
Anh Thư nãy giờ chứng kiến được cảnh ấy, nó cứ nhìn tôi trân trân như người mất hồn.
-Anh Thư!!!!!!!
-Hả? Gì cơ? – Anh Thư bà bà đã tỉnh mộng.
-Nãy giờ mày có nghe Thanh Phong nói gì không?
-Đâu phải điếc đâu mà không nghe – Anh Thư nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên
đạn – Thanh Phong nói rằng lát nữa cậu ấy đưa mày về, sao số mày sướng
thế nhở?
-Ơ….
Xem ra, tôi không mơ, cũng không nghe lầm, Thanh Phong thật sự nói như vậy.
Ôi trơi ơi, tim tôi lại nhảy cẫng lên rồi đây này.
**
-Ê, vịt con xấu xí, đi đâu đấy hả?
Chiếc xe du lịch sáng bóng của Thanh Phong chạy lên vượt mặt chiếc xe đạp cà
tàng của tôi, rồi chiếc xe vô duyên ấy cứ vô tư mà chặn đường tôi. Thanh Phong nguớc đầu qua cửa sổ, tức giận quát:
-Cậu làm trò gì vậy hả? Tôi đã bảo cậu thế nào?
-Ơ…..
Thật ra, tôi không quên những gì cậu ấy nói với tôi hồi sáng, chỉ là, tôi sợ lại bị ăn tát oan mạng, cho nên, tôi đã tranh thủ hết sức mà ra về
nhanh nhất có thể, không để cậu ấy đuổi kịp, thế nhưng, ông trời thật
không thương tôi một chút nào hết.
-Còn ở đó mà ơ à? Còn không mau lên xe?
-….
Đồ điên, không thấy tôi đi xe đạp sao?
-Quay lại trường gởi xe trong đấy, nhanh lên!
-…….
Thế đấy, Hà Vy tội nghiệp đang lủi thủi mà nghe theo tiếng quát nạt của
Thanh Phong thiếu gia, thật đúng là…. sao ai cũng ăn hiếp tôi được thế
hả?
Thanh Phong chạy xe theo tôi cho đến khi tôi gởi xe được trong trường, rồi hối thúc:
-Nhanh lên đi, bổn thiếu gia không có thời gian!
-Ai bảo cậu đi theo tôi làm gì? – Tôi lấy hết sức can đảm vốn có của mình, gân cổ lên mà cãi.
-Hơ, gan nhỉ? Dám mắng bổn thiếu gia à?
-……..xi…n…lỗi….
Thế là Hà Vy tội nghiệp lại phải bị Thanh Phong thiếu gia bắt nạt một lần nữa.
-Còn đứng đấy à? Không mau lên xe?
Tôi không biết làm gì, đành ngoan ngoãn mà nghe theo tiếng quát nạt quá
đáng đó, híc híc, sao cả nữ lẫn nam, ai cũng muốn bắt nạt tôi thế này?
Cửa sau xe đột