
n đầy hụt hẫng.
Vốn tưởng bản thân sẽ cảm thấy rất hoảng loạn…nhưng rồi tôi chợt nhận ra, sự thật là chết hay sống đã không còn cảm thấy quan trọng nữa.
Tôi đang trốn chạy ư? Ở đây rất thoải mái, như trong một thế giới riêng của mình. Rất yên tĩnh và trống rỗng. Tôi không cần phải đối mặt với thứ gì nữa. Bí mật và sáng tỏ, yêu thương và ganh ghét, giả tạo và chân thật…cái nào mới là thật, cái nào mới là giả? Giả thành thật, thật thành giả, đen thành trắng, thường dân thành nữ hoàng…rốt cục thì tôi phải tin như thế nào đây?
@
“Năm đó, tớ là đứa trẻ đáng lẽ nên là kẻ thuần huyết trong cặp song sinh, nhưng đáng tiếc lại không thể khóc lên từ lần đầu tiên…” Rose vừa kể với giọng điệu đầy tiếc nuối, khuôn mặt thanh tú khẽ chùng xuống “Chị Cecillia vì tớ nên lén phụ thân, mẫu thân học phép thuật cấm, phong ấn tớ và ấn kí của Nữ hoàng, sau đó lại đem ấn kí đó khắc lên người…”
Tôi im lặng, nhưng khẽ siết tay cô, biểu hiện tôi vẫn đang lắng nghe cô nói.
“Nhưng để làm như thế, chị ấy bắt buộc phải phá hủy thân xác của tớ…” nói đến đây, khuôn mặt Rose đã đong đầy nước mắt. Cô đưa tay gạt những giọt nước mắt long lanh tựa pha lê, gượng giọng “Chị ấy thà tự tay phá hủy thân xác tớ, còn hơn để Dhampir hủy hoại linh hồn tớ…”
Tôi lờ mờ đoán được những gì đã diễn ra, phút chốc cảm thấy mơ hồ “Cho nên chị cậu, cái người tên Cecillia đó đã đem linh hồn của cậu vào trong người tớ?”
Rose lẳng lặng gật đầu “Cielo đánh cắp cậu từ nhà Beauharnais, dùng tất cả sức mạnh để phong ấn tớ vào bên trong cậu…”
Tôi cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Điều đó lý giải vì sao vừa nhìn thấy Edward tôi lại có một cảm giác kì lạ và vì sao nói chuyện với Alize khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Ra là dòng máu đang chảy trong chúng tôi là huyết thống. “Tại sao là tớ?”
“Vì cậu là đứa trẻ hạ sinh cùng ngày giây cùng phút cùng giờ cùng ngày cùng tháng với tớ…” Rose hơi ngừng lại, nhưng rồi lại nói tiếp “Đáng lý ra trong một cơ thể, linh hồn yếu hơn sẽ tan biến, nhưng tớ vẫn không hiểu vì sao cậu vẫn tồn tại…”
“Do đó trong cơ thể của chúng ta mới có hai tính cách, đúng không?” tôi nhanh chóng tiếp lời “Vậy cậu có thể nói cho tớ biết chúng ta đang ở đâu không?”
“Phải.” Rose gật đầu “Chúng ta đang ở sâu trong tâm hồn của cậu, ở một nơi mà không ai có thể chạm đến.”
“Vậy à?” tôi nằm phịch xuống nền trời mát lạnh, thở dài dễ chịu “Vậy thì tốt.”
“Celine, cậu có yêu ai không?” Rose tiến đến nằm cạnh tôi, đột ngột cất giọng hỏi
“…” tôi khựng lại vài giây, nhưng sau đó cũng nhắm mắt, chầm chậm trả lời “…có thể. Vậy còn cậu?”
“Tớ yêu Cielo.”
Có lẽ tôi nên ngạc nhiên khi Rose thích con mèo của tôi nhỉ? Không! Không phải vậy!! Những chuyện này, có lẽ đã xảy ra từ rất lâu, và dường như tôi vẫn mờ mờ nhạt nhạt như một tờ giấy trắng, kí ức bị mất hay phong ấn cũng không cách nào khôi phục được. Từ giây phút trước khi hoàn toàn ngất đi, tôi nhìn thấy Cielo hóa thành một chàng trai với tướng mạo anh tuấn, khí khái bất phàm, Rose yêu cậu ta cũng không phải là việc gì kì lạ.
“Từ lúc nhỏ, Cielo lúc nào cũng ở bên cạnh tớ. Chúng tớ đã cùng chơi, cùng ăn, cùng học và cùng ngủ với nhau. Cielo lúc nào cũng bảo vệ tớ. Cậu ấy mỉm cười rất đẹp, hệt như một thiên sứ hoàn mĩ ngự trị trong trái tim tớ, nhưng…” Rose vui vẻ kể như thể mình đang trải qua hết thảy những điều k
@
kì diệu hạnh phúc đó thì đột nhiên cô xuống giọng, ngữ khí đầy hụt hẫng.
“Sao vậy?”
“Cielo và tớ rốt cục cũng chỉ là mối quan hệ giữa chủ nhân và đầy tớ. Cậu ấy là linh thần, thề nguyện vĩnh viễn bảo vệ cho tớ. Đây là lời nguyền tớ phải gánh chịu.
“Thật ra…” tôi thở dài “Tớ cũng có thể gọi là yêu, tuy là một thời gian không dài, nhưng đột nhiên tớ cảm thấy nhớ anh ta rất nhiều…nhưng sau đó…” không biết từ lúc nào, sống mũi tôi lại cay, tầm nhìn trước mắt nhòe đi.
“Celine, cậu có biết trong bắt cóc thứ gì là quan trọng nhất không?”
“Là con tin?” tôi trả lời đầy mơ hồ, vội đưa tay quẹt nước mắt.
“Phải.” Rose gật đầu, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng dịu dàng “Việc quan trọng nhất phải tỏ ra rằng con tin đó không có giá trị lợi dụng. Cũng giống như lúc đó…”
“Chúng ta không bàn về việc đó!!” tôi vội vã