
ần phải để lại ấn tượng tốt chứ! Kỳ nhắc nhở
Phập!!!!
Một vật thể lạ lướt sang mặt Minh, đủ xén vài sợi tóc của anh, cắm phập vào tường, một cây dao nhọn!
-Thật là thất lễ với quý công tử đây!
-Thực ra thì...chúng tôi rất muốn đùa với các anh một lúc nữa nhưng tụi này còn có việc bận nên... Nó bây giờ mới lên tiếng, ném cái lọ chứa dịch thể màu xanh lam mà nãy giờ nó lắc qua lắc lại
BÙM!!!!!!!!
Khói bắt đầu nổi lên, mịt mù
-CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY????
-Khụ khụ
Nhân lúc hỗn độn,3 nàng nhà ta đã tẩu thoát từ lâu rùi
-BỌN NHÓC ĐÓ ĐÂU RỒI?
Màn khói tan dần, cảnh vật hiện rõ:
-Chạy rồi à? Mà kể cũng lạ, cái tên tóc nâu hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải Minh tự hỏi
2 người còn lại vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh
" Tên bốn mắt đó, nhìn quen quá" Tuấn nghĩ thầm
______________________________
-Ha ha, vui thiệt, phát minh mới của cậu hả? Phong cười lớn
-Ừ, tớ mất 3 ngày mới chế xong đó
-Cơ mà cậu đem cái gì mà nặng thế?
-À, không có gì đâu, chỉ là...
-Chỉ là gì?
-Một số dụng cụ thí nghiệm, vật dụng cần thiết cho việc nghiên cứu, đan dược trị thương, hóa chất, một cuốn sách về dược học và còn, và còn....he he
-Và còn?
-He he...THUỐC NỔ
-Ôi mẹ ơi!!! Cậu định phá nát cái trường này hả?
-Có lẽ thế! Nó trả lời dửng dưng
-Mà thôi, dẹp chuyện đó qua một bên, phòng hiệu trưởng ở đâu?
-Hướng này Kỳ chỉ tay về phía trước, mắt vẫn dán chặt vào quyển sách
-Quả nhiên là Lam Kỳ, rất chu đáo!
-Quá khen!
-Mà nè, ba cái tên đó là ai thế? Nó hỏi-Cái tên tóc bạch kim là Dược Thiên Bảo-con trai duy nhất của Dược gia, người thừa kế của dòng họ, bị một cú sốc lớn từ sau khi mẹ mất nên ít nói hẳn, trở thành một con người lạnh lùng và nhẫn tâm. Nổi tiếng nhờ cái nhan sắc trời cho. Tên thứ hai tóc vàng tựa nắng mai là Lâm Nhật Minh- cũng là đứa con duy nhất của Lâm gia, ngay từ nhỏ đã được chiều chuộng và yêu thương hết mực từ đó sinh ra cái bản tính cao ngạo, tự tin, chẳng coi ai ra gì, có khuôn mặt baby dễ thương rất được lòng các thầy cô trong trường, tuy thế, cậu ta không có hứng trong việc kinh doanh, là dân chơi thứ thiệt. Tên cuối cùng là thiếu gia của tập đoàn Liêm thị, Liêm Thanh Tuấn, ngay từ nhỏ đã được xem là thiên tài về toán học, được coi là viên ngọc quý của Liêm gia, lời nói cử chỉ đều rất lịch thiệp, là mẫu người lí tưởng mà các cô gái đều mong ước, tính cách bất thường, lúc lạnh lùng lúc nhí nhảnh, tóm lại không thể xem thường tên này. Lam Kỳ đọc tất cả thông tin từ cuốn sổ tay nhỏ vừa mới lấy ra
-Wao! Cừ thật, cậu lấy thông tin này ở đâu ra vậy?
-Từ tay sai thân cận!
-A! Phòng hiệu trưởng nè! Phong reo lên
RẦM!!!!!
-Bác à!!!!!!!!!!!Cháu nhớ bác quá!!!!!!! Nó ôm chầm lấy người đàn ông trung niên đang nhâm nhi tách trà
-Mấy...Mấy cậu là ai?
-Cháu nè, Tuyết Linh đây, bác không nhận ra sao?
-Ô, thì ra là cháu, 2 người kia chắc là Chi và Anh, vậy..cháu tới đây có việc gì?
-Bác hỏi lạ nhỉ, tới để đi học chứ sao?
-Mấy cháu chịu đi học rồi hả? Thật mừng quá!
-Bác à! Cẩn thận đó! Nó định sẽ phá banh cái trường này ra đấy! Phong cất giọng tà tà
-Tuyết Linh à, nể tình ta là bác của con, đừng có phá cái trường này nha!
-Tất nhiên...là không rồi!
-Thật là!
-Cháu đùa đấy!
-Mà tại sao các cháu phải cải trang nam thế kia?
-Nếu không thì còn gì là thú vị nữa chứ, bác nhớ giữ bí mật giùm cháu nha! Không thì cái trường này sẽ....he he
-Rồi rồi!
-Bọn cháu học lớp nào? Kỳ cất giọng
-À, 10a1
-Tại sao lại là lớp 10 chứ, 12 không được hả bác? Nó hỏi mặt ngây thơ (vô) số tội
-Ở nước ngoài thì theo trình độ học vấn có thể nhảy lớp, nhưng ở Việt Nam, dù có giỏi cỡ nào cũng phải học theo đúng độ tuổi! Kỳ giải thích
-Thế à! Hiểu rồi, vậy chào bác nha!
_____________________________________-
Lớp 10a1:
-CÓ TIN SỐT DẺO ĐÂY!!!!!!!!!!!!!!
Một bạn nam chạy vào lớp
-gì mà làm ầm lên vậy?
-Lớp ta sắp có thêm học sinh mới, toàn là trai đẹp không hà!
-Thật sao?
-Chắc chắn 100%, tớ nghe lén ở phòng hiệu trưởng đấy, sao sai được! Bạn nam ngẩng cao đầu tự hào
-Á,à tớ méc cô à nha!
-Đừng mà!!
-CẢ LỚP TRẬT TỰ!!!!!!!!!!!!!!!!! tiếng bà giáo vừa uy nghiêm, vừa dõng dạc vang lên, cả lớp trở lại tư thế ban đầu
-Vào đi các em! Bà giáo lập tức thay đổi thái độ, cười phát ớn
-Chào các bạn, tớ là Hàn Nam Phong, đây là Nhược Lam Kỳ, cuối cùng là Hà Minh Khánh, từ nay chúng ta đã là người một nhà, vì vậy mong các bạn giúp đỡ thêm!
-Rất hân hạnh Kỳ nói một câu