
n cho rằng cô có ý tránh né anh, trong điện thoại khi nghe xong lời anh này của anh, Chu Lạc Khiết chỉ cười nói: “Tôi không còn quản lí việc ở Mị Thành nữa.”
Đây là ý của Diệp Thiên, lúc Diệp Thiên bảo cô đem chuyện ở Mị Thành giao lại cho người khác, tuy rằng cô cảm thấy có hơi bất ngờ, nhưng cũng không có hỏi lí do, cô cũng không muốn biết anh ta nghĩ gì.
Mấy người đàn ông cụng ly qua lại, Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham cũng không phải người ưa rượu và gái đẹp, nhưng trong những tình huống như vầy rượu và phụ nữ hẳn là không thể thiếu được.
Tần Tiên Dũng trái ôm phải ấp, sau khi rượu vào thì càng làm càng.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Giang Thiếu Thành đang ra sức mời rượu, gần như toàn bộ cơ thể cô ta đều dựa vào người Giang Thiếu Thành, mùi nước hoa gay mũi nồng nặc làm Giang Thiếu Thành không thể không cau mày.
Diệp Thiên nâng ly với Giang Thiếu Thành, uống rồi nói: “Phải rồi, hôm nay tôi còn đặc biệt vì Giang tiên sinh mời một người nữa tới.” Nói xong quay sang cô gái bên cạnh thì thầm vài câu, cô gái này dứng dậy bước ra ngoài, không đầy vài giây sau đã đẩy cửa đi vào cùng với Trương Dĩnh và Mộc Cận.
Cả Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham khi nhìn thấy Mộc Cận phản ứng có hơi bất ngờ, nhất là Long Tại Nham, anh ta hoàn toàn không biết trước đây Mộc Cận có liên hệ với Diệp Thiên. Cho nên đối với việc Diệp Thiên biết đến sự tồn tại của Mộc Cận hơn nữa còn đưa cô đến nơi này cảm thấy có phần quái lạ, mặc dù hai người nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, nhưng biểu cảm khác lạ trong một giây đó vẫn không qua nổi mắt Diệp Thiên, khiến cho hắn càng thêm tin chắc vào sự nghi ngờ của mình đối với thân phận của Mộc Cận.
Đêm nay gặp được Mộc Cận ở đây thật ra là do đã bị Trương Dĩnh luôn miệng lừa gạt mà đưa tới. Đã lâu Trương Dĩnh không có liên lạc bỗng dưng hôm nay gọi điện thoại đến nói về nhiều chuyện xưa, nhân tiện cũng nhắc tới một chút về Giang Thiếu Thành, nói Giang Thiếu Thành vì một người chị em của cô ta mà hay lui tới Mị Thành.
Mộc Cận biết có quá nhiều sơ hở trong lời nói của Trương Dĩnh, biết rõ là không thể tin nhưng ma xui quỷ khiến làm sao cuối cùng cô lại theo tới đây, cô không thể kiểm soát những suy nghĩ ấy trong đầu mình, có thể thực sự là anh vì cô gái khác mà từ chối cô, hay, thật ra cô chỉ đang tìm một cái cớ để được nhìn thấy anh mà thôi. Ăn nói khép nép là thế, bỏ đi lòng tự trọng của bản thân chỉ để cầu xin một chút yêu thương của anh, vậy mà anh vẫn một mực cự tuyệt tất cả, cô cho rằng mình rồi sẽ hận anh, như mình đã nói, nhưng thật thảm thương, ngay cả khi hận anh, trách anh cũng vẫn nghĩ muốn gặp anh.
Khi đẩy cửa bước vào nhìn thấy cảnh tượng này thật vô cùng mỉa mai cho những nhớ nhung và dày vò trong những ngày qua của cô, trong khi cô vì anh nữa đêm vẫn buồn bã rơi nước mắt còn anh thì vẫn đang vui vẻ. Đúng vậy, sao cô có thể sánh với những cô gái xinh đẹp kiều diễm* trong lòng anh! Lúc này cô phải nên đi khỏi đây, nhưng không thể nào nhấc chân lên được.
* Nguyên văn: Thiên kiều bách(bá) mị - 千娇百媚 (chỉ mỹ nhân mỹ lệ động lòng người)
Diệp Thiên xoay xoay ly rượu, nói: “Tôi nghĩ những cô gái tầm thường chắc hẳn là sẽ không lọt được vào mắt của Giang tiên sinh, cho nên đã mời Mộc tiểu thư đến đây, Giang tiên sinh chắc không trách tôi lắm chuyện chứ.”
* Nguyên văn: Son chi tục phấn 胭脂俗粉
Từ nãy tới giờ Giang Thiếu Thành cũng chưa từng nhìn đến Mộc Cận, nói: “Diệp tiên sinh nghĩ thật chu đáo, nhưng đàn ông khi nói chuyện mà có phụ nữ bên cạnh cũng thật vướng víu chân tay.”
Người phụ nữ ngồi bên cạnh đẩy vai anh hờn dỗi: “Anh Giang, anh nói lời này không đúng đâu, anh xem, em đâu có cản trở chuyện của anh chứ.”
Cả khuôn mặt Mộc Cận tái mét, là bởi anh vừa nói, cũng là bởi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Diệp Thiên cười nói: “Giang tiên sinh cũng dừng nói như vậy, bằng không về nhà là phải bị phạt.” Khi nói chuyện hắn nháy nháy mắt ra hiệu với Trương Dĩnh.
Trương Dĩnh hiểu ý liền dẫn Mộc Cận đi vào, người phụ nữ ngồi bên cạnh Giang Thiếu Thành cũng đứng dậy nhường chỗ, Mộc Cận ngồi trơ ra như khúc gỗ bên cạnh anh.
Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham cả hai đều không biết Diệp Thiên có đoán ra thân phận của Mộc Cận hay không, nhưng hành động của Diệp Thiên rõ ràng là đang thử xem tầm quan trọng của Mộc Cận, cho nên hai người đều không dám khinh thường.
Mộc Cận cũng không biết bản thân ngồi ở chỗ này bao lâu, trong đầu có rất nhiều chuyện hiện lên, còn chưa kịp nắm bắt đã vụt mất, có rất nhiều suy nghĩ nhưng lại mơ hồ dường như là không nghĩ gì cả.
Cuối cùng là Giang Thiếu Thành ngồi bên cạnh ôm lấy bả vai của cô, cô mới sực tỉnh lại, thì ra bữa tiệc đã kết thúc rồi.
Đoàn người đi ra, sau khi đưa Tần tiên Dũng ra bãi đỗ xe, Long Tại Nham mở cửa xe nói với Mộc Cận: “Lên xe đi, anh chở em về trước.” Sau đó, quay sang nói với Giang Thiếu Thành đứng bên cạnh: “Lát nữa tôi qua tìm cậu.”
Gian