Polly po-cket
Tam Tấc Ánh Nắng

Tam Tấc Ánh Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329233

Bình chọn: 9.5.00/10/923 lượt.

g Thiếu Thành gật đầu, quay đầu rời khỏi.

“Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Mộc Cận nhìn vẻ khác thường suốt đường đi của Long Tại Nham, cũng không hỏi câu nào chuyện buổi tối hôm nay, cho nên mở miệng hỏi trước.

Long Tại Nham thở dài một tiếng, xoa đầu cô, nói: “Nè nhóc, gần đây em càng ngày lại càng làm ra nhiều chuyện điên rồ, anh nói mà em vẫn không để tâm.”

“Em biết em rất ngốc.”

“Biết rồi thì đừng tái phạm.”

Mộc Cận nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Nhưng có một số việc cả đời cũng không thay đổi được.” Chẳng hạn như khi yêu một người, đó như một thói quen không sửa được, vì là anh, nên cả đời cô đã định trước là sai lầm.

Long Tại Nham vô tình nhìn về gương chiếu hậu, thần sắc chợt trầm xuống, nói với Mộc Cận: “Ngồi cho vững, đừng nhìn về phía sau.” Nói xong thì đạp mạnh chân ga, phóng vút đi trên đường lớn.

Mộc Cận cũng nhanh chóng đoán được chuyện gì đang xảy ra, nói: “Chúng ta bị người khác theo dõi sao?” Cô nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy có một chiếc xe màu đen cũng đã tăng tốc bám sát theo bọn họ.

Trong đầu Long Tại Nham nhanh chóng nghĩ đến những người nào ở gần đây nhất có thể hỗ trợ, cân nhắc xem có nên gọi người đến hay không.

“Anh Tại Nham, hình như là bọn họ không đuổi kịp.”

Chiếc xe màu đen kia không biết vì sao đột nhiên lại không bám theo nữa, đến khi tới ngã ba đường lại rẽ theo hướng khác.

Long Tại Nham nói: “Em thấy rõ biển số xe không.”

“Không rõ, có lẽ không phải là bám theo chúng ta đâu.”

Long Tại Nham không lạc quan như Mộc Cận, để an toàn hơn, anh lái thêm vài vòng trên đường, đến khi chắc chắn không có người theo đuôi mới đưa Mộc Cận trở về.

Khi trở về, Giang Thiếu Thành đã chờ ở chỗ anh, Long Tại Nham nhắc tới chuyện xảy ra vừa rồi ở trên đường, nói: “Cậu nghĩ là ai, có thể nào là người của Thôi gia không?” Tần Tiên Dũng quay sang hợp tác với Mộc gia, Thôi Trí Uyên không thể không có hành động nào.

Giang Thiếu Thành nói: “Cũng khó nói, với tính tình của Thôi Trí Uyên ông ta cũng không tới mức làm ra chuyện này.”

Long Tại Nham gật đầu tán thành, Thôi Trí Uyên và Mộc gia đã tranh giành địa bàn từ lâu, quang minh chính đại động đao thương cũng không phải chỉ một, hai lần, nếu vừa rồi thật sự là người của Thôi Trí Uyên không chừng đã ra tay ngay trên đường. Vài ngày trước, Mộc gia có một chuyến hàng từ Thái Lan, cũng có thể là có người chú ý đến lô hàng này.

Long Tại Nham nói: “Tóm lại trong khoảng thời gian này cần cẩn thận một chút, dù sao vừa nãy Mộc Cận cũng ở trên xe, không loại trừ khả năng là nhắm vào Mộc Cận.”

Nhắc tới Mộc Cận, Long Tại Nham lại nghĩ tới chuyện đêm nay, hỏi: “Phải rồi, chuyện tối nay là sao? Làm sao Diệp Thiên có thể biết Mộc Cận?”

“Cô gái cùng Mộc Cận đi vào là tình nhân của Diệp Thiên, cũng là bạn đại học của Mộc Cận.”

Long Tại Nham nghi hoặc nói: “Có phải gọi là Trương Dĩnh ?”

“Ừm.”

Long Tại Nham biết chuyện không phải đơn giản như vậy, nhưng Giang Thiếu Thành muốn nói ngắn gọn, anh cũng không hỏi nhiều. Nhưng, Diệp Thiên tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm, giống như việc đêm nay Diệp Thiên đưa Mộc Cận đến, bản thân không thể không đề phòng.

Giang Thiếu Thành ngồi lại chỗ Long Tại Nham một lúc thì cũng rời đi, trở về dưới lầu nhà mình, anh bước xuống xe, trên mặt đất đầy đầu lọc thuốc lá, vẫn còn lóe lên đầu lửa đỏ. Anh dừng lại vài giây, lại nhìn ra xung quanh, sau đó đi vào dãy hành lang đen như mực, một bóng người cao lớn rất nhanh đã khuất trong bóng đêm, phía đầu cầu thang đã có người đứng chờ anh.

Là một người đàn ông trung niên tóc húi cua, Giang Thiếu Thành thấy ông ta, nói: “Đêm nay có phải là người của các ông?”

Người đàn ông tóc húi cua dùng sức rít một hơi thuốc, ném đầu lọc xuống, chỉ đáp: “Lưu Tiến Dân.”

Giang Thiếu Thành nghe được cái tên này thì cau mày: “Cục đã đồng ý ?”

Người đàn ông kia không trả lời, Giang Thiếu Thành nói: “Tôi có nói không được manh động.”

“Long Tại Nham đã nghi ngờ?”

“Không nghĩ đến vấn đề này.”

“Cục đã nhận được tin, gần đây Mộc gia có một đợt giao dịch súng ống đạn dược.”

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn chưa biết chính xác thời gian và địa điểm giao dịch, tạm thời việc tốt nhất là bên Cục nên án binh bất động, tránh đánh rắn động cỏ.”

Giang Thiếu Thành nghiêng người nhìn ra bên ngoài, nói: “Tôi lên trước.”

Người đàn ông tóc húi cua gật đầu, từ phía sau vỗ vỗ bả vai Giang Thiếu Thành nói: “Vất vả cho cậu, tôi biết cảm giác của cậu, nhưng cậu phải hiểu rõ thân phận và nhiệm vụ của mình, cậu khác bọn họ.”

Giang Thiếu Thành đi lên mà không quay đầu lại. Mở cửa, anh ngồi trên sô pha, liên tục rít thuốc, cho đến khi cả gói thuốc đều trở thành một đống đầu lọc trong gạt tàn, anh mới đứng dậy, ban nãy Trương Đông Lâm nói anh và bọn họ không giống nhau, nhưng cái gì là giống nhau, cái gì là khác biệt?

Giống và không giống