
ain đang nhìn nó bằng đôi mắt đen huyền đó. Nhưng mà, vẻ mặt của cậu không được…vui thì phải.
-Ao ậy? (Sao vậy) – Wind hỏi khi trong miệng nó là cả đống thức ăn.
-Mày…e hèm, mày ăn từ từ…không có ai giành ăn với mày đâu…! – Rain tế nhị.
-À, ờ…hèhè… - Nhận ra tính xấu của mình, nó từ từ dừng lại, nhai cho hết đống đồ ăn trong miệng. – X..xin lỗi nha, tao vô ý quá…! Ừm, mày…ăn đi. Không khéo là hết đồ ăn đó.
Ôi trời, sao nó có thể ngốc vậy chứ? Hừ, do ăn uống theo cái cách tuỳ tiện của bọn đàn em quen rồi mà nó lại quên mất mình đang ngồi trước mặt Rain – người từng chúa ghét việc ăn uống sỗ sàng như vậy? Wind quyết định buông đũa xuống, dù nó rất là muốnnnnnnnn ăn nữa. Còn Rain, thấy vậy cũng không nói gì, cậu chỉ ra hiệu cho Wind lại gần, rồi đột nhiên hôn lên má làm nó giật cả mình. Wind đẩy Rain ra, lấy tay che phần má bị hôn.
-M…mày làm gì vậy hả? Trời đánh tránh bữa ăn, đừng có thả dê lúc này chứ?
-… - Bị đẩy ngã nhào xuống đất, Rain thở dài, đứng lên. Thật ra thì cậu chỉ muốn lấy hột cơm trên mặt nó ra thôi, ai dè không biết nghĩ thế nào mà tiện thể hôn luôn một cái. Thế cũng hay, cái khuôn mặt đỏ ửng của nó mỗi lúc bị hôn dễ thương phải biết. Rain cười thầm.
Bữa ăn lại diễn ra như thường. Nắng chói chang, dạo gần đây trời cứ nắng nóng thế này mãi, thật khiến con người ta khó chịu. Những tia nắng chắc lại trốn học để xuống nhân gian nhảy múa, quậy phá nữa rồi. Ven đường, những hàng cây già cũng trở nên mệt mỏi trước cái nắng oi bức, dáng đứng uể oải, liêu xiêu. Đến cả cỏ dại cũng chẳng muốn tranh giành lãnh thổ nữa…
Hừ! Ngoài kia nóng vì nắng, trong nhà này cũng nóng…nhưng vì một lý do khác, và tính hình lúc này, chẳng khác nào đang ở châu Phi cả….!
-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……
11 giờ tối ngày thứ bảy, trời âm u, mây đen che kín bầu trời, gió thổi vi vu từng cơn ớn lạnh, thỉnh thoảng đâu đó có tiếng mèo đói kêu thảm thiết, tiếng khóc của trẻ con đòi mẹ, tiếng xào xạt đung đưa của những cành cây và ghê rợn nhất là tiếng hét của một thiếu nữ 16 tuổi phát ra từ trong ngôi nhà có chiếc cổng màu xanh lá cây.
Rầm rập, rầm rập, tiếng bước chân vội vã trên cầu thang.
Rầm.
-Có chuyện gì vậy? – Rain mạnh bạo mở cánh cửa của căn phòng nằm ở phía phải cầu thang. Cậu thở hồng hộc, mồ hôi tuôn trên trán, khuôn mặt đầy căng thẳng.
-R…Rain…cứ…cứu với…! – Wind chỉ tay về phía trước, mặt tìm đi vì sợ.
Rain nhìn về hướng nó chỉ và mặt biến sắc.
-Phim ma?
Nó gật đầu lia lịa.
-Có vậy mà mày la hét um sùm?
-Ừa, ghê lắm đó!!!!! Á!
Một cái cốc vào đầu, cái tội phá rối người đang thi hành công vụ…quét nhà.
Rain bực bội nhìn nó. Bộ pyjama hình con ếch đang cười toe toét, tóc xoã dài, quăng quăng vì nó hay búi tóc lên, tay ôm gối, ngồi co chân lại. Còn trên bàn, la liệt các đĩa phim…nào là siêu nhân, kinh dị, hành động, tùm lum thể loại. Có một ly sữa milô vẫn còn nóng, đang bốc mùi thơm phức. Cậu thở dài rồi ngồi phịch xuống bên cạnh nó.
-Đâu ra mấy cái đĩa này vậy?
-Tao mượn. Héhé. – Nó bấm nút pause.
-Học hành chưa mà coi đó?
-Học? – Wind chuyển ánh mắt sang đống tập vở đáng thương dưới sàn nhà, nhăn mặt nói – Ờm, tao chả hiểu gì hết nên…..Úi!
-Dọn dẹp. Đem sách vở sang phòng tao. Cho mày 5 phút. – Rain ra lệnh rồi đứng dậy, đi ra, không quên buông một câu đe doạ với khuôn mặt ác quỷ – Đừng để tao phải nói lần thứ hai!
Wind sợ hãi, đơ mặt ra nhìn. Trời ơi, con người này còn…đáng sợ hơn ma nữa. Nó vội vàng dọn dẹp lại đống đĩa, rồi nhanh chóng bưng tập vở sang phòng Rain ngay. Ác quỷ đang gọi, chỉ có thể tức tốc nghe lệnh, không được chống đối.
Cạch…
Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, theo sau là khuôn mặt vô cùng e dè của Wind. Chào đón nó lúc này là Rain với cặp kính nhìn rất trí thức. Giờ mới để ý, Rain mặc chiếc áo thun ba lỗ mày trắng, để lộ cơ bắp hai bên tay ra, cái quần đùi màu đen có chữ Adidas, làn da ngăm ngăm khoẻ mạnh, trông sporty ghê!
-Hề…xin chào – Wind lịch sự nói, tặng kèm một nụ cười mà nó nghĩ là dễ thương nhất.
-Trễ 1 phút, phạt viết công thức lượng giác cơ bản 10 lần. – Đáp lại nụ cười đó là sự lạnh lùng, tàn nhẫn của Rain. Nó há hốc.
-Hả?
-Lề mề, còn đứng đó hả