
ghĩ gì đó vài giây rồi đề nghị – Vậy mày đền bù cho tao đi?
-Đền bù? – Wind hỏi lại.
-Ừ!
-Đền gì?
Rain chỉ chờ mỗi câu đó, cậu xếp mền gối gọn gàng rồi, tiến đến gần chỗ nó, cúi người xuống, thì thầm vào tai nó.
-Đi đánh răng đi đã rồi tao nói cho nghe.
Wind làm theo lời cậu, khoảng 15 phút sau, nó trở sang phòng Rain với chiếc quần ngắn, áo thun có in hình mèo Kitty rất dễ thương, tóc xoã dài. Wind ngây ngô hỏi.
-Rồi, mày…nói đi.
Rain mỉm cười, ngồi xuống giường, thản nhiên nói.
-Lại đây hun tao đi!
-Gì? – Wiid nhăn mặt. Thằng này lại lên cơn rồi, yêu cậu cái chuyện điên rồ gì đây. Nó lắc đầu, nhất quyết không làm. Rain giở giọng de doạ.
-Rờ ngực tao rồi…không trả tiền à?
Wind đỏ bừng mặt.
-Mày…!
-Haizzzz, thiệt là ghê gớm mà, lợi dụng lúc người ta ngủ rồi…làm những chuyện không trong sáng tý nào hết! – Xem kìa, xem kìa, đôi mắt long lanh, mặt như trái cà chua chín, răng nghiến lại tức tối, cái vẻ bối rối ấy trông dễ thương quá đi! Nhìn mãi không chán…!!!
-Là tao lỡ tay…! Mày, mày đừng có…
-Thôi, vậy là mày thuộc dạng Choi-Xong-Dong rồi. Tao không trách đâu. Không cần đền cũng được. Hừ, tức quá, chắc phải kể chuyện này với Vy mới được.
-Ế!!!! Được rồi, tao hun, đừng kể cho nó. Ok? – Thành công, cá cắn câu rồi, Rain nở một nụ cười mãn nguyện. Wind từ từ bước lại theo cái ngoắc tay của Rain, tự nhiên nó có cảm giác mình giống cún con của cậu ấy quá. Wind định hỏi hun ở đâu nhưng nghĩ lại, thế nào Rain cũng trêu mình bằng cách hỏi nó muốn hun chỗ…nào đó khác à cho xem. Thế là Wind im bặt, nó chu mỏ, tiến đến gần mặt Rain, hun một cái chóc lên má cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng mà như vương vấn. Wind đưa khuôn mặt bối rối lên ngược nhìn Rain làm cậu thoáng bất ngờ. Thật sự, Wind rất đáng yêu. Trái tim cậu đập sai mấy chục nhịp mất rồi, khó thở quá đi! Đột nhiên, Rain muốn giữ chặt Wind trong vòng tay mình, cậu muốn Wind mãi là của cậu. Nhưng, sẽ hay hơn nếu Wind tự nguyện ngã vào vòng tay cậu, không phải sao, cậu không muốn ép cô gái ngốc này. Rain khẽ cười, đưa tay vén những sợi tóc con đang loà xoà trước mặt Wind, khẽ thì thầm.
-Mày…dễ thương lắm Wind à…!
-Ơ… - Wind bị bất ngờ, giật người ra phía sau, mặt càng lúc càng đỏ, nóng rực – Tao…hừ, nói cái gì...Đồ điên…Tao về phòng đây…!!!!
Rồi, Wind đóng sầm cửa lại, bỏ lại Rain với nụ cười vui thích trên môi. Hình như tao biết yêu thật rồi, Wind à!
“Reng…reng…”
Tiếng điện thoại bàn vang lên, Rain chậm rãi bắt máy.
-Alô? Dạ. Con vẫn ổn. Tuyết ở đây với con. Dạ, cũng không tệ. Dạ.
Wind len lén nhìn Rain từ một góc cầu thang, cái đồ đáng ghét ấy đang nghe điện thoại của ba mẹ à? Lễ phép ghê chưa…
-Anh ấy…Con chưa gặp. Dạ. Con biết rồi, mẹ bảo bố cứ yên tâm! Dạ, rồi, rồi. Tạm biệt mẹ.
Ơ, sao mặt Rain lại căng thẳng thế nhỉ? Cậu ấy đang suy nghĩ gì mà mặt mày nhăn nhó, ánh mắt đầy sự lo lắng vậy nhỉ? Hừ, cái con người xấu xa ấy cũng biết lo cơ đấy?
-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……
11 giờ tối ngày thứ bảy, trời âm u, mây đen che kín bầu trời, gió thổi vi vu từng cơn ớn lạnh, thỉnh thoảng đâu đó có tiếng mèo đói kêu thảm thiết, tiếng khóc của trẻ con đòi mẹ, tiếng xào xạt đung đưa của những cành cây và ghê rợn nhất là tiếng hét của một thiếu nữ 16 tuổi phát ra từ trong ngôi nhà có chiếc cổng màu xanh lá cây.
Rầm rập, rầm rập, tiếng bước chân vội vã trên cầu thang.
Rầm.
-Có chuyện gì vậy? – Rain mạnh bạo mở cánh cửa của căn phòng nằm ở phía phải cầu thang. Cậu thở hồng hộc, mồ hôi tuôn trên trán, khuôn mặt đầy căng thẳng.
-R…Rain…cứ…cứu với…! – Wind chỉ tay về phía trước, mặt tìm đi vì sợ.
Rain nhìn về hướng nó chỉ và mặt biến sắc.
-Phim ma?
Nó gật đầu lia lịa.
-Có vậy mà mày la hét um sùm?
-Ừa, ghê lắm đó!!!!! Á!
Một cái cốc vào đầu, cái tội phá rối người đang thi hành công vụ…quét nhà.
Rain bực bội nhìn nó. Bộ pyjama hình con ếch đang cười toe toét, tóc xoã dài, quăng quăng vì nó hay búi tóc lên, tay ôm gối, ngồi co chân lại. Còn trên bàn, la liệt các đĩa phim…nào là siêu nhân, kinh dị, hành động, tùm lum thể loại. Có một ly sữa milô vẫn còn nóng, đang bốc mùi thơm phức. Cậu thở dài rồi ngồi phịch xuống bên c