
hỏi cái này nha –nó nhìn thầy cười dễ thương
_đừng cười kiểu đó không “quyến rũ” được ta đâu. Hỏi đi
_thầy nói 1 câu làm em quê. Sao thầy không cạo râu đi mà để dàithế ạ -nó ngây thơ hỏi
_à. Thì nhìn ta thế này giống ông “bụt” hơn. Đi lừa mấy teen nhưem dễ hơn. –thầy nói 1 câu làm nó trớt quớc
_hả? sao ạ? Hehe. Mà công nhận nhìn thầy giống ông “bụt” thật chỉtiếc rằng thầy thiếu mất một điều. –nó làm vẻ mặt hiểu biết
_điều gì?
_thầy không biết phép tiên. Há há. –nó ôm bụng cười.
“cốp”
_cái con nhóc này. ở đây là thế kỉ “hai mươi mốt” chứ không phảithế kỉ ở thời cổ tích cũng giống như ở đây không có “hoàng hậu” mà chỉ có “mẹ”thôi. Muốn tìm “hoàng hậu” thì sang Trung Quốc kiếm mấy người bên đó mà hỏinhá. –thầy hiệu trưởng nổi máu làm cho nó 1 tràng không nghỉ
_đau em. Thầy nói thế tại sao lúc nãy thầy lại kêu em là “CôngTằng Tôn Nữ” ?
_cái đó kệ ta. Ta thích ta kêu, không ý kiến –bí lí, thầy hiệutrưởng lấy quyền ra đe nó (tội nghiệp con nhỏ, thấy mà thương dùm
_thầy kì cục. mà thôi em về đây. ở nhà còn 2 cái miệng ăn chờ emvề nấu cơm –nó toan bước đi thì bị thầy kéo lại bằng 1 câu rất chi là “vôduyên”
_em đẻ con rồi hả?haha
_THẦY. EM KHÔNG GIỠN ĐÂU –nó hét lên
_haha. Thì ta không đùa gì với em nữa. mà thôi “Thầy” cũng phảivề đây. Không thằng cháu quí tử lại quậy phá nữa. –thầy hiệu trưởng quay đi đểnó đứng ngơ ngác như con nai bị lạc.
Lúc nãy nói thế để thoát khỏi thầy thôi chớ nó mà nấu nướng gì.Về nhà là đã có cơm ăn ngay rồi. thế là nó chưa vội về nhà ngay mà lại chạynhong nhong trong mấy cái cửa hàng bán đồ lưu niệm.
Sở thích kì cục của nó là thích mua quà tặng người khác nhưng cóthể gọi là chưa bao giờ bộc phát ra. Nó có thiếu gì nữa đâu chớ.
Phía xa xa, thoáng thấy có 1 dáng người cũng lạ mà quen. Hình nhưtrong 1 lần đi chơi nó đã gặp người này rồi. hình như đã cứu nó 1 lần…
_ông ơi. –nó khẽ đập vai ông gọi
_à. Ai thế? -1ông cũng chưa thể gọi là già lắm chắc cũng bằng thầyhiệu trưởng thân yêu của nó
_cháu…thấy ông quen quen ạ. Có phải ông là bác sĩ không ạ?
_ta cũng thấy cháu quen. À.ta nhớ rồi. có phải lần trước cháu đi vớicậu bé cao chừng này phải không? –nói rồi ông diễn tả cho nó
_dạ dạ. đúng rồi. lần đó cháu bị thương ạ. –nó gật đầu lia lịa
_ờ. Thế đúng rồi. cháu trông xinh ra nhiều đấy. mà ta đi đây. Đếngiờ rồi cháu à.
_ơ….cháu chưa kịp trả ơn cho ông mà. Ông cho cháu xin địa chỉ liênlạc được không ạ.
_cháu cứ tới căn nhà cũ. Chào cháu nhé –ông bước đi và chào nó bằng1 nụ cười tươi
Không hiểu sao nó lại cảm thấy có cảm giác gì đó không ổn ở đây nữa.nó quay lại nhìn theo ông thật lâu khi trước mắt mình ông hoàn toàn biến mất chodù chỉ là 1 chấm đen. Nó không mua đồ nữa mà về luôn. “phải kêu hắn chở đi thămông mới được”
Ánh nắng buổi trưa hắt vào cửa sổ phòng nó, hình ảnh của ông cứ làm nó phải suy nghĩ về mãi. Cái dáng người nhỏ bé,cô đơn liên tưởng như sắp có chuyện gì đó sẽ xảy đến với ông vậy.
Cầm cái điện thoại trên tay, nó chần chừ không biết có nên gọi cho hắn không. Tại cái con nhỏ Juri đó thôi. Mà nó việc gì phải sợ con nhỏ đó nhỉ? Cứ gọi chứ, có liên quan gì đâu. Ngẩn ngơ suy nghĩ, nó quyết định điện thoại cho hắn
Sau 1 vài hồi chuông thì nó nghe được giọng “vịt đực” của hắn.
_alo. Gì thế?
_này. Đưa tôi đi tới 1 nơi được không? –nó hỏi
_ở đâu? Sao lại muốn đi? –hắn tò mò
_thăm ông cụ mà lần trước đã cứu tôi đấy. hôm qua tôi gặp ông trên đường về nhà. Chủ nhật tuần này đi nhé.
_ờ….để coi bữa đó tôi có bận không đã. Nhưng chắc chắn sẽ đưa cô đi
_thật á. Cảm ơn anh nhé. –nó mừng rơn
_ừ. Không có gì đâu. - hắn nói
“anh yêu. Anh đang nghe điện thoại của ai thế? Mình đi chơi đi”
Trong đầu dây bên kia, nó nghe được giọng ngọt sớt của nhỏ Juri đang nói với hắn.
_em nói cái quái gì thế? Em ra ngoài đi. Sao tự ý vào phòng anh thế. Không thấy anh đang bận à –hắn nói có vẻ bực bội
_này. Nếu anh bận thì thôi. Tôi cũng chẳng còn gì nói. Hẹn chủ nhật. pái pai –nói rồi chưa kịp đợi hắn trả lời. nó cúp máy nhanh chóng.
Có vẻ gì đó hụt hẫng vì thấy nó cúp máy vội, hắn bực bội ném cái điện thoại đi rồi nạt cho nhỏ Juri mấy câu
_lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào phòng anh. Còn nữa, anh đang nói chuyện điện thoại thì đừng có mà la lớn như thế. Em lớn rồi không phải còn nhỏ đâu nha
_ơ….em có biết đâu. Sao anh mắng em? –nhỏ Juri rưng rưng
_mắng em là đúng chứ không có sai đâu. Còn bây giờ, việc của em là ra ngoài và đừng làm phiền anh –hắn lạnh lùng mở cửa phòng có ý muốn nó ra ngoài
_em không đi đấy. anh làm gì em –nhỏ Juri ngồi bệt xuống đất
_em không đi đúng không? Thế thì anh đi –hắn toan bước đi thì bị Juri kéo lại
_thôi thôi. Em đi, em đi là được