Tha Cho Em Được Không?

Tha Cho Em Được Không?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324023

Bình chọn: 8.00/10/402 lượt.

không bằng anh, nhưng em sẽ cố gắng. Em sẽ cố gắng từ từ, đừng giục em được không?

- Được! – Tôi thở phào lại ôm chặt em hơn.

——————-

Nhà hàng Queen. ( Nơi này ông Long ruồi cũng đến luôn, từ đó mới lên kế hoạch =)), ai mượn ông Quân chơi dại )

- Bản nhạc này tôi xin tặng cho bạn trai mình!

Đây có lẽ là câu nói mà tôi không bao giờ quên được. Là món quà hạnh
phúc nhất trong sinh nhật của mình. Em ở đó, thật đẹp! Anh yêu em nhiều
lắm Lam Anh à!

Nếu biết được tôi sẽ chẳng bao giờ đưa em đến tiệc rượu kia, để rồi em
là của người ta. Em rời bỏ tôi để theo người ta. Em bảo em không còn yêu tôi. Em yêu tôi? Bây giờ tôi lại chẳng chắc chắn chút nào cả. Em đã bao giờ yêu tôi chưa, Lam Anh? Dù một chút thôi, có bao giờ chưa em?

Tối hôm em nằm viện, em hỏi tôi là có phải công ty rất khó khăn không,
vì sao lại hỏi tôi như thế? Vì công ty tôi gặp khó khăn nên em mới cặp
kè với đối tác của chúng tôi à?

Tôi biết em không phải là người như vậy nhưng đâu là giải thích cho tôi. Em cứ thế im lặng ra đi. Tôi như điên như dại tìm em một năm, nghe được tin em ở Hà Nội, tôi liền đặt vé máy bay đi Hà Nội. Xuống sân bay, tôi
mới cười khổ, muốn đấm vào mặt của mình. Hà Nội, ha ha, em ở chỗ nào ở
Hà Nội để tôi tìm thấy đây?

Một năm sau nghe tin em đã về Đà Nẵng, tôi liền chạy đến ngay nơi có em. Cảnh mà tôi thấy là gì? Là em ăn mặc đẹp đi bên người ta! Mà người đó,
tổng giám tốc trẻ tuổi của tập đoàn KL, Lưu Đức Long. Nhưng khi thấy em
rồi thì bao nhiêu nghi vấn đặt ra cũng tan biến hết. Tôi nhớ em, nhớ
điên cuồng, nhớ đến tiều tụy. Tôi như một thằng điên hét lên tại nhà
hàng mà em lại thèm nhìn tôi lấy một lần, chẳng thèm nói với tôi lấy một câu. Vài lại hôm sau tìm đến em đã chuyển nhà, không còn đi làm nữa. Em có tàn nhẫn với tôi quá không vậy Lam Anh? Vì sao em lại như thế với
tôi?

Cũng chẳng thể bê bối hơn được nữa, không có em, tôi không tin mình
không thể làm gì được. Tôi quay lại công ty bắt đầu làm việc chăm chỉ
hơn, tôi được thăng chức bằng chính thực lực của mình. Nhưng khi ăn mừng cùng đồng nghiệp xong thì chỉ có cô đơn ở cùng tôi. Hai năm qua em sống tốt không Anh? Em có nhớ đến anh không?

Có lẽ nếu không vì say tôi đã không đủ can đảm để gọi điện cho em. Tôi
như một kẻ bi lụy xin em cho tôi lần cuối, cứ ngỡ rằng em sẽ chẳng đồng ý nhưng em đã chấp nhận. Tôi vui mừng như đứa trẻ được cho kẹo, tôi hạnh
phúc như kẻ mới được yêu, tôi bồn chồn lo lắng như người sắp đi ra mắt
bố mẹ vợ. Tôi chuẩn bị tất cả, đã chuẩn bị mọi thứ. Nếu hôm nay biết em
vẫn còn tình cảm với tôi, dù một chút tôi cũng sẽ mang em về bên mình,
còn ngược lại … tôi chẳng dám nghĩ, có lẽ cũng chỉ tiếp tục quên em mà
thôi.

Lúc nhìn cô gái xinh đẹp đang háo hức qua đường kia tôi nghĩ, có ích kỉ
không dù em không còn thích tôi, tôi cũng vẫn sẽ tranh em về. Nhưng chưa nghĩ được nhiều thì tôi đã đến gần em, nhìn em rõ hơn.

Em sao thế Lam Anh? Sao lại hoảng loạn thế kia? Sao trông mặt ngốc thế
kia? Anh đến đây, đến để bảo vệ em? Đến để lần nữa yêu em? Em biết
không, anh yêu em đã sáu năm, ba năm có em ở bên anh vui sướng thế nào?
Nhưng lại không có được con tim em! Ba năm sau cứ ngỡ là sẽ có được con
tim em, nhưng em chẳng còn ở bên anh nữa rồi! Lam Anh ơi, đừng khóc, em
vẫn mãi cười như trước được không? Anh sẽ không bắt em yêu anh nữa! Anh
sẽ cấm em chờ đợi người kia nữa! Anh sẽ không mắng em đi đường không cẩn thận nữa! Cười lên được không em? Anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi bảo vệ em!
Tại sao? Tại sao em mỗi lúc một mờ đi thế kia? Lam Anh, anh yêu em!

Gửi Long,

Anh có khỏe không? Em rất tốt. Bây giờ em ở xa anh lắm. Em đang từng
bước xây dựng cuộc sống mới của riêng mình, gia đình của riêng em, mà
nơi ấy, không có anh.

Có lẽ bây giờ anh cũng có cuộc sống riêng của mình. Anh đã tìm được hạnh phúc của cuộc đời anh và em cũng vậy. Anh đã không còn là người mà em
yêu nhất, và anh cũng không còn là hạnh phúc duy nhất của đời em nữa
rồi. Đã có người thay anh làm việc đó, là người đã đem lại niềm vui, và
hy vọng trong những ngày em tưởng chừng như mình không thể sống vì thiếu anh.

Hãy yêu thương Hải Linh nhiều hơn bây giờ, hãy bù đắp cho cô ấy những gì anh chưa làm, hãy cho cô ấy một tình yêu đẹp như đã dành cho em.

Hãy tin tưởng cô ấy, đừng như với em. Tin tưởng tuy là điều kiện cơ bản
của tình yêu, nhưng tình yêu của chúng ta chưa hề tồn tại thứ cơ bản đó.

Em đã đau lòng biết bao khi phát hiện rằng anh không hề tin tưởng em. Em đã tin, và đã nghĩ rằng, dù ai nghi ngờ em, nhưng chỉ riêng anh là
không. Em ngu ngốc tin tưởng vào lời anh nói, nói tin em bây giờ, và mãi mãi.

Em không muốn giải thích và cũng sẽ không giải thích.

Long ạ, em sai rồi. Yêu anh là sai, tham lam ở bên anh lại càng sai.
Nhưng em sẽ không hối hận vì đã yêu anh, thầm hy vọng anh cũng thế!

Long ạ, em phải buông tay thôi, em đã quá mệt mỏi. Em chúc anh hạnh
phúc. Anh cũng cầu chúc em hạnh phúc được không


XtGem Forum catalog