Old school Swatch Watches
Tha Cho Em Được Không?

Tha Cho Em Được Không?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324012

Bình chọn: 8.00/10/401 lượt.

một điều gì đó mới trong cuộc đời chị. Thế nhưng, tại
sau entry ngay sau đó bốn ngày của chị lại kì lạ và khó hiểu đến thế.
Tôi nghĩ mình phần nào hiểu được tâm trạng chị, nhưng lúc này đây tôi
lại không hiểu chị.

Không suy nghĩ được nhiều, tôi nhanh chóng log vào rồi comment ở bài mới nhất của chị ta.

“Phải chăng kết thúc là để bắt đầu?”.



Đã kết thúc.

Có lẽ thực sự đã đến lúc để bắt đầu.

Trốn chạy quá lâu rồi.

Thở dài, căn phòng thật yên tĩnh. Tôi vào trang riêng của mình và gõ một câu.

“Cần phải bắt đầu”.

Gập laptop lại, tôi không biết chị còn update blog nữa không. Đã hơn bốn tháng mà không thấy một bài viết mới nào. Đột nhiên nghĩ sau này blog
tôi sẽ không còn chị đọc nữa và chị sẽ không bình luận ủng hộ tôi thì
thực sự cảm thấy luyến tiếc. Nếu có thể tôi mong gặp được chị ở bên
ngoài có lẽ chúng tôi thực sự ăn ý.

Ngắm nhìn căn phòng một lượt. Tôi đã ở phòng khách sạn này được hơn bốn
tháng. Nó quen thuộc như là phòng ở nhà vậy. Trên tủ lạnh tôi còn đính
đầy những bức hình mà mình đã chụp cùng với người bản xứ ở đây. Trên đầu tóc là bức ảnh mà Thomas – một nhiếp ảnh gia tôi tình cờ quen được khi
đang ngồi ngắm bình minh. Anh ta bảo đây là bức ảnh anh ta thích nhất,
vì nó thực sự có hồn. Nhưng tôi lại vô cùng thắc mắc, hồn của bức ảnh đó ở đâu, khi trong hình chỉ là tôi, đang nhìn xa xăm về phía chân trời,
trên mình chỉ mặc một chiếc đầm dài màu xanh, chân trần ngồi bó gối
trước biển. Trước cửa tủ áo quần vẫn còn treo một chiếc váy bohemieng
màu hồng của bà Génie Céleste tặng khi bà ở khách sạn này, và tất nhiên tôi là phiên dịch tạm thời của bà vì bà là người Pháp. Những thứ đó tuy nhỏ nhặt nhưng giờ này lại vô cùng ý nghĩa. Dù không muốn lắm nhưng đã
đến lúc rời khỏi đây. Có lẽ có điều gì đó thầm lặng thay đổi. Tôi không
biết và cũng không muốn biết.

Tạm biệt khách sạn Cosmopolitan sang trọng, tạm biệt bãi biển St Kilda
xinh đẹp, và tạm biệt con đường Carlisle nhộp nhịp. Tôi không biết khi
rời khỏi một nơi xinh đẹp đến động lòng người thế này tôi có thể mạnh mẽ để tiếp tục sống hay không nhưng tôi biết là mình đã dựa dẫm vào Kilda
quá lâu rồi. Đã đến lúc cần ra đi và đến lúc tôi nên sống cho bản thân
nhiều hơn và nên tự tìm hạnh phúc cho bản thân mình. Tôi sẽ vẫn là một
Lam Anh độc lập, một Lam Anh mạnh mẽ, tự tin và cao ngạo.

Đêm nay không ngủ được, thế nên tôi đành phải dọn hành lí và quyết định
mai rời đi sớm. Tôi chọn mặc váy của bà Génie Céleste. Đứng trước gương
ngắm qua ngắm lại, thấy mình trong chiếc váy hồng xinh xắn như tươi tỉnh hẳn. Trước khi đi Génie tặng tôi chiếc váy này, bà bảo:

- Con gái à, ta cảm thấy ta đang sống rất hạnh phúc vì lúc nào
ta cũng nghĩ thế. Và ta hy vọng con cũng thế. Cuộc đời này rất đẹp con
ạ, nếu con có niềm tin, con sẽ tìm được hạnh phúc cho chính mình. Ta tin con sẽ hạnh phúc vì con rất nhân hậu...

Và bà còn nói gì đó nữa nhưng tôi không thể nghe rõ, có lẽ vì tôi chưa
thông thạo tiếng Pháp lắm. Nhớ đến đây, tôi vội lục lại vali. Thở phào
nhẹ nhõm, tôi vẫn còn giữ một chiếc card mà bà đưa tôi trước khi ra đi.

- Con gái, đây là địa chỉ của ta ở Pháp. Nếu có dịp con hãy đến tìm ta, xem như là thăm ta. Ta sẽ nhớ con nhiều lắm. Hạnh phúc nhé, con gái!

Tôi nhớ ngày hôm đó tôi đã ôm bà rất chặt trước khi bà lên taxi và mắt
tôi khi đó đã ngấn nước. Tôi sẽ không quên bà. Tuy chỉ tiếp xúc vài ngày với bà nhưng bà lại như một người bạn, đồng thời là một người mẹ. Tôi
cũng sẽ nhớ bà nhiều lắm! Tôi tự hứa với mình sẽ quay lại thăm bà.

Đi đến quầy tiếp tân, đặt hành lí sang một bên tôi làm thủ tục trả
phòng. Các cô tiếp tân có vẻ ngạc nhiên. À mà không ngạc nhiên sao được, tôi ở đây cả bốn tháng cơ mà. Trong lúc chờ đợi, cô thu ngân tóc vàng
có đưa cho tôi một cái thẻ VIP, đại khái là vì lúc này Cosmopolitan đang có chương trình tặng thẻ gì đấy. Mà thời gian của tôi ở đây đủ lâu để
được cấp lên làm VIP ấy chứ, đã mất bao nhiêu tiền thế cơ mà. Nhắc đến
tiền, tôi nghĩ tôi chẳng còn bao nhiêu nữa đâu. Cả thẻ tôi và thẻ của
hắn nếu tiếp tục ở đây thì đúng thật là tán gia bại sản.

Với số tiền còn lại trong thẻ có lẽ tôi có thể tìm một căn hộ nhỏ để
sống và sẽ cố gắng đi tìm kiếm một công việc nào đó. Thực sự tôi chưa hề có suy nghĩ sẽ về nước. Có lẽ tôi chưa sẵn sàng, chắc chắn sẽ về nhưng
không phải là bây giờ. Tôi đã có thời gian bốn tháng để quên đi, nay tôi lại cần thêm một thời gian nữa để thích nghi với mọi thứ.

Quyết định sẽ thuê một căn hộ ở gần đại học Melbounre, là trường đại học lâu đời thứ hai tại Úc và lâu đời nhất tại tiểu bang Victoria. Đồng
thời là trường đại học mà tôi hằng ao ước được đặt chân vào, nếu mọi
chuyện không xảy ra, có lẽ tôi đã là một sinh viên trường đại học này.

Từ Carlisle đến ngoại ô Parkville không xa lắm nên tôi quyết định sẽ đi
bằng taxi. Hôm nay tôi muốn được thoải mái ngắm nhìn St Kilda một lần.
Kéo chiếc vali màu xanh đến quán coffee nhỏ mà tôi vẫn thường hay ngồi
của