
phải quả đó chỉ có nước bay đầu.
Động tác di chuyển của Khôi Nguyên vô cùng đơn giản, không huê dạng. Nhưng phải công nhận là vô cùng hiệu quả. Khi hắn vừa đáp chân xuống bãi cát, Khôi Nguyên đã nhanh chóng lướt tới dùng chân thủ đầu nhá một đòn hư tầm bụng, rồi tấp một đòn thực uy lực vào tầm mặt đối phương; hai cú đá như dính liền một nhịp khiến người ta hoa mắt.
Hắn cũng không vừa gì, đôi tay của hắn nhanh nhẹn chẳng thua gì huyền thoại Lý Tiểu Long, hắn gạt đòn đá dưới của Khôi Khuyên, chặn đòn đá tầm cao bằng những động tác phẫy tay nhẹ nhàng; tốc độ cũng nhanh khiến người ta chóng mặt.
Thân thủ hắn bắt đầu trở nên nhịp nhàng như một điệu nhảy, miệng thì liên tục “à u... à u... au au...” Hình như thần tượng của hắn là Lý Tiểu Long. “ồ ta... ồ ta... a”
Hắn tung liên hoàn những đòn đá vòng cầu, đòn đá xoay bằng gót chân, kết hợp rất điệu nghệ với những đòn tay, những cú đấm vòng và đấm thẳng hướng vào mục tiêu.
Khôi Nguyên chống đỡ rất bình tĩnh, bước di chuyển của anh ấy cũng chậm rãi từ tốn giống như cách anh ấy ăn cơm. Nhìn tổng thể trình độ võ thuật của anh ấy hơn hẳn đối thủ một bậc. Bằng chứng là đối thủ bắt đầu rớt mồ hôi, động tác đã có chút nao núng và tốn quá nhiều sức mà chẳng đánh trúng được đối phương cái nào.
Trong khi đó, Khôi Nguyên không có dấu hiệu gì là mỏi mệt, nhịp thở điều hòa và thần sắc vô cùng điềm tĩnh.
Bài nhạc của ông đánh cá bước vào giai đoạn cao trào. “u u ù ú... u ú u u... u ù ú... u ù... u ú...”
Hai đối thủ giống hai con gà gắng kiếm bén đang ghìm nhau, chuẩn bị ra đòn quyết định, ai nhanh hơn thì người đó thắng.
(...)
Tôi và những tên đàn em của hắn hồi hộp chời đợi.
(...)
(...)
(...)
“ồ ta!”
Tiếng hét vừa dứt thì tôi đã thấy chân hắn bị Khôi Nguyên chặn đứng lại bằng lòng bàn chân thủ sau. Hắn tung một đòn quyết định vào bụng đối phương, nhưng, không ngờ bị Khôi Nguyên bắt bài, khi hắn vừa giãn chân mày, Khôi Nguyên đã bắt lấy thời cơ ra đòn lúc hắn còn rơi trên quỹ đạo... có thể nói đó là một đòn mang yếu tố trực giác, tôi đoán như vậy, vì nó quá nhanh khôn kịp để suy nghĩ. Chân này vừa chặn được đòn của đối phương thì chân kia đã vắt một đòn vòng cầu như trời giáng xuống mặt hắn, tiếp sau đó là ba đòn liên hoàn bằng kỹ thuật đá xoay vòng. “Bốp... bốp... bốp”
“Phặt” đòn cuối cùng là cú tống thẳng bằng chân sau trực tiếp và thẳng như kẻ chỉ. Cạnh bằng chân sắt như kiếm của Khôi Nguyên chỉ cách cổ của đối phương khoảng 1 cm. Tôi và đám đàn em của hắn đứng ngớ người. Còn hằn thì đứng nguyên một chỗ, hơi ngửa người ra sau. Khôi Nguyên nhẹ nhàng rút chân về.
Bài sáo của ông đánh cá đi vào đoạn kết não nề của khúc tuồng “Võ Đông Sơ Bạch Thu Hà”
“u u ú u u ù u u...”
Tạm dịch:
“Biên cương là rơi Thu Hà em ơi!
Đường dài mịt mùng em không đến nơi
Mây nước buồn cơn lửa binh
Kể chi chuyện chúng mình...
Khóc thương riêng em... một... mình...”
- “Lão kia, có ngưng ngay không hả?” – Đám đàn em quát mắng ông đánh cá.
Bọn chúng định xông vào úp Khôi Nguyên nhưng tên đại ca quát bảo bọn chúng dừng lại.
Bất ngờ hắn rút từ trong túi áo lính ra khẩu súng ngắn, chỉa vào mặt Khôi Nguyên.
Chương 38
---
- Không… - Tôi hét lên.
- “Con nhỏ này, mày có im không hả?”
- Hừ, định nuốt lời sao? – Khôi Nguyên nói.
- Cuộc chiến vừa rồi mày thắng. Nhưng tao cảnh cáo mày, lần này coi như mày gặp may, nhưng nếu để tao gặp lại lần sau, tao sẽ không tha đâu.
- Rốt cuộc ai đã sai anh đến truy sát tôi?
- Mày không nên biết làm gì. Nói tóm lại, nếu mày muốn toàn mạng thì hãy chấm dứt cuộc điều tra đi. Mày hiểu ý tao rồi chứ!
Nói rồi, hắn quay sang ra lệnh cho đám đàn em:
- Bọn bay, rút lui!
Chúng khẩn trương lên những chiếc mô tô, “ùn ùn ùn…”
Bọn chúng đã đi hết, chỉ còn lại tôi với Khôi Nguyên và ông đánh cá lúc này không còn thổi sáo nữa.
---
Về lại nhà, tôi mệt mỏi ngã lưng xuống ghế sofa. Khôi Nguyên thì nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lấy xì gà mồi hút. Trong làn khói mờ đục, mùi xì gà thơm phức. Khôi Nguyên trong tư thế bắt tréo chân, thong thả thưởng thức hương vị của điếu thuốc. Lúc anh ấy gạt tàn, tôi tranh thủ thời cơ để mở đầu câu chuyện. Tôi thấy đã đến lúc phải nói điều gì đó. Và tôi hỏi:
- Khôi Nguyên, tình hình là chúng có chịu để yên cho chúng ta không?
- Cô yên tâm đi! Cái gã khi nãy đấu với tôi được xem là một tay hảo hán đấy. Hắn không nuốt lời đâu.
- Ừm, anh nói đúng á! Tôi thấy hắn cũng không đến nổi nào. Nhưng, rốt cuộc nguyên nhân nào khiến hắn truy sát anh vậy Khôi Nguyên? Có lẽ nào... lẽ nào lại là nguyên nhân đó... cái thằng mà anh đã đánh ở khu phố đi bộ ấy.
- Cô cũng nghe hắn nói rồi còn gì. Tôi đã đánh anh em của hắn, không phải thằng đó thì thằng nào nữa, ch