
ẳng lẽ là cái thằng vũ phu hồi trưa sao?
- Hắn cũng nói đến vụ điều tra, điều đó mới khiến tôi thắc mắc.
- Đúng vậy. Hắn đe dọa tôi không được tiếp tục điều tra nữa. Hắn là người của tổ chức nào? Hắn, Bính Lù và đám người hoa liệu có quan hệ gì không? Hắn biết chúng ta đang điều tra vụ án liên quan đến một tổ chức trồng cần sa, và về những bộ hài cốt ư? Nếu đúng như vậy thì chúng ta đang như cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể ra tay với chúng ta.
- Nếu vậy thì chúng ta phải chấm dứt cuộc điều tra sao Khôi Nguyên? – Tôi cảm thấy lo lắng.
- Sẽ chấm dứt điều tra...
- Sao cơ?
- Khi nào đầu tôi rơi xuống. Dù bọn chúng có là ai tôi cũng cóc sợ. Tôi đã từng đối đầu với những tổ chức Mafia khét tiếng, cái bọn con nít đó hù được tôi sao? Thế nhưng, kiêu binh tất bại, dù sao có phòng bị vẫn tốt hơn. Từ giờ trở đi tôi và cô phải luôn thận trọng trong mọi hành động đấy.
- Tôi hiểu rồi.
Cả một buổi chiều hôm đó, Khôi Nguyên tập trung suy nghĩ. Anh ấy tiếp tục làm việc với quyển sổ tay, khoanh vùng, kết nối những chuỗi sự kiện... ngồi trầm ngâm, bấm chóp mũi suy luận những giả thiết đã định hình trong đầu.
Đến 4 h 30’ Anh ấy mới gọi tôi lại bàn bạc.
- Ngọc Diệp, tôi biết cô không ưa đến lớp võ lắm đâu.
- Ồ, sao anh biết hay vậy?
- Cái điệu bộ lười biếng của cô nhìn là thấy ngay ấy mà. Nhưng, cô hãy vui lên đi, vì tôi không bắt cô phải đến lớp võ cùng với tôi nữa. Có việc cho cô làm rồi đấy Ngọc Diệp.
- Việc cho tôi làm ư?
- Phải. Tôi muốn cô điều tra thông tin liên quan đến người đàn ông bí ẩn của Kiều Oanh. Thông qua cô gái đó.
- Lệ Quyên?
- Ừm. Ngay bây giờ cô hãy liên lạc với cô ấy. Tôi sẽ chở cô đến nhà cô ấy, hãy khéo lựa lời an ủi và nói chuyện với cô ấy, cốt sao tìm hiểu được thông tin về người đàn ông đó là được.
- Sở trường của tôi mà. Thế còn anh? Anh sẽ tiếp tục đến cái võ đường của thằng vô trách nhiệm đó sao?
- Ngọc Diệp, sao cô lại nói anh ta như vậy?
- Còn không phải à! Hừ, nghĩ lại mà tôi điên cả người... tôi ghét nhất là loại đàn ông hở một xíu là đánh đập phụ nữ. – Mặt tôi bừng bừng lửa giận.
- Tôi phải ở lại đó, để tìm cách tiếp cận, làm thân với anh ta. Cũng để moi thêm thông tin về Kiều Oanh và người đàn ông bí ẩn kia thôi.
- Được rồi. Chúng ta thống nhất vậy đi. Xong việc anh hãy đến nhà Lệ Quyên đón tôi, bây giờ tôi gọi điện thoại cho cô ấy đây.
---
Đúng như kế hoạch,
Khôi Nguyên chở tôi đến nhà Lệ Quyên, còn anh ấy tiếp tục bám trụ ở cái võ đường đó.
Nhà ở của Lệ Quyên là một căn biệt thự kín cổng cao tường. Tôi đã có hẹn với cô ấy từ trước, bấm chuông ngồi đợi cũng không lâu lắm, Lệ Quyên ra mở cổng đưa tôi vào nhà. Cô ấy vẫn mang bộ mặt u uất, cô ấy có mỉm cười với tôi, nhưng đó chỉ là nụ cười xã giao.
Biệt thự cô ấy đang ở có sân vườn rất rộng rãi thoáng mát, hai chúng tôi đi dưới một con đường nhựa hai bên trồng rất nhiều violet, và những chậu tím hột (loại địa lan bảng a trồng rất nhiều ở thành phố sương mù), xen kẽ với đó là hàng liễu rũ tóc nghiêng bay trong gió, nắng chiều quạnh quẽ xuống nơi đây, chút nắng vàng hắt bên hiên nhà, xuống mặt đường buồn tênh và vương trên mái tóc mây bồng bềnh của Lệ Quyên. Tiếng chim bồ câu gù trong buổi hoàng hôn lạnh lẽo, một con bồ câu co ro sầu thảm khép mình bên cành phượng tím xơ xác một vài chiếc lá vàng thu ảm đạm. Phảng phất đâu đây mùi hương đặc biệt của những đóa phong lan mềm mại.
Lệ Quyên đã đổi một chiếc váy khác, buổi chiều hôm đó, cô mặc váy tím (màu mà anh ấy rất thích) áo len cô mặc cũng màu tím, và khăn choàng cổ... vẫn một màu cỏ úa. Cô ấy có gầy hơn lần gặp trước đây, mắt cô ấy ngấn lệ đậm hơn, và nỗi buồn lại thêm chiều u uất...
Lệ Quyên đưa tôi vào phòng khách căn biệt thự sang trọng. Tại đó chúng tôi đã nói chuyện với nhau.
Tôi cũng biết được Lệ Quyên, không chỉ là con của một đại gia giàu có. Mà cô ấy ngoài nhan sắc đẹp mỹ miều ra, thì tài năng cũng đáng để người khác phải ngưỡng mộ. Cô ấy biết đánh đàn piano, phòng khách đặt một cây đàn hiệu Yamaha (chắc là rất đắc tiền), trên bức tường gần chỗ đặt cây đàn có bức ảnh đóng khung nghệ thuật, đó là ảnh chụp Lệ Quyên đang chơi đàn trong một cuộc thi âm nhạc.
Mãi sau này tôi mới biết Lệ Quyên còn là thạc sĩ khoa quản trị kinh doanh trường đại học quốc gia, và từng du học ở Mỹ.
Lệ Quyên tự tay rót trà mời tôi. Loại trà ô long thượng hạng.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau rất hợp. Lệ Quyên vì thế mà mở lòng với tôi, dường như cô ấy không muốn che giấu một điều gì, liên quan đến chuyện tình yêu của cô ấy và Văn Phú.
Cô ấy tin tưởng tôi, kể từ ngày hôm đó, ngày mà tôi đỡ cô ấy đứng dậy. Lúc cô ấy đang trong trạng thái suy sụp về mặt tinh thần, khi cô ấy đang rất đau khổ và cần một vòng tay ấm áp.
(...)
- Ngọc Diệp à! Cô thấy tôi có ngốc lắm