Insane
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328293

Bình chọn: 10.00/10/829 lượt.

anh họ của gã (ông Ca Lạy) mới chơi thân với ông Vỹ. Về việc gã là chiếc cầu nối giữa ông Vỹ và đám người hoa, gã khai rằng, gã chỉ đi cùng đường với bọn người hoa đến nhà ông Vỹ. Thực ra, gã cũng có quen biết sơ giao với đám người này, khi đó chúng thường đến quán nước Di Cư Lèo (một sòng bạc trá hình) để đánh bạc.

- Muốn xác nhận điều này cũng dễ thôi.

- Bằng cách nào vậy Khôi Nguyên?

(...)

Khôi Nguyên đã đưa bà Hiền đến tận nơi để nhận mắt Bính Lù, xem ông ta có phải là người đàn ông mặt sẹo mà bà từng gặp tại nhà ông Trịnh Vỹ hay không. Vừa trông thấy bà Hiền, ông Bính Lù đang ngồi tại phòng tra khảo chồm chồm tới bà như con cún bị bắt lâu ngày vừa mới gặp lại chủ nhân của nó.

- A, cô Hiền, cô đến để bảo lãnh tôi đó sao?

- Ôi, chú Bính. Sao lại đến nông nổi này.

Bính Lù nắm lấy tay bà Hiền hôn lên đó, rồi áp vào má mình.

- Cô Hiền ơi! Nhìn qua là biết cô có quen biết với các sếp ấy rồi. Xin hãy cứu tôi, cứu tôi với cô Hiền, tôi sẽ mang ơn cô suốt đời. Các sếp nói tôi mà còn ngoan cố sẽ đem nhốt đến khi rục xương mới cho người nhà đem xác về mai táng đấy.

- Chú Bính cũng thật là... chú từng này tuổi rồi mà pháp luật chẳng biết tý gì cả, ai lại đi bắt chú giam cho rục xương bao giờ, nếu chú không có tội thì sẽ được thả thôi.

- Bà Hiền nói phải đấy, ông hãy khai thật đi, đừng để chúng tôi mất thời gian nữa. – Anh Quốc Việt nói.

- Sếp ơi! Tôi không biết về bọn người đó thật mà. Nếu biết thì tôi đã khai ra rồi, hơi đâu để khổ thân khổ xác thế này.

- Không có tật giật mình thế sao lại bỏ trốn? Những kẻ đã giúp ông bỏ trốn là những ai, khai ra đi!

- Sếp ơi! Sếp hiểu lầm rồi. Tôi sợ sếp bắt tôi vì tội đánh bạc và đánh người gây thương tích. Trước ngày sếp đẹp trai này – ông Bính Lù chỉ Khôi Nguyên, - đến tìm tôi, tôi đã gây ra một vụ đánh người lình xình ở trung tâm thương mại, lúc đó tôi cũng say rồi... tôi cầm một cái vá múc canh lấy từ gian hàng bày bán dụng cụ nấu bếp, tôi quất một cái cốp lên đầu thằng đầu trọc trước mặt vì cái tội dám đứng ngán đường tôi. Cú đánh mạnh quá khiến cho thằng đó ngã lăn quay ra đất, mọi người la hét ầm ĩ, tôi còn định đánh tiếp thì các chiến hữu đi cùng đã kéo tôi đi chỗ khác, họ đưa tôi ra bãi giữ xe, đẩy tôi lên rồi tẩu thoát. Hôm sau, tôi lại nhậu tiếp, rồi ngựa quen đường cũ, ma men khi đã nhập vào người, tôi lại dở chứng, ngứa ngáy tay chân. Tôi đã dùng đàn đập lên đầu các chiếc hữu của mình, họ bỏ chạy, tôi xách dao rượt theo. Ra đến cửa thì gặp sếp ấy đang đứng gần ông anh họ của tôi, thấy tướng tá sếp ấy nhỏ con tôi định hù chơi một tăng, nào ngờ...

- Đúng là không có cái dại nào như cái dại nào. Ông biết cậu ta là ai không hả? Bảy năm liền quán quân karate quốc gia đấy! Chưa lấy mạng ông là may lắm rồi, còn không biết thân biết thân biết phận... còn định bỏ trốn đến bao giờ?

- Sếp ơi! Đáng lẽ tôi không có ý định bỏ trốn đâu. Cũng tại con vợ nhà tôi mà ra cả, chuyến này về nó không yên với tôi đâu; túc tôi vừa tỉnh dậy sau khi bị sếp ấy nốc ao xong, nghe nói sếp ấy đã đi ăn cơm. Nó nói với tôi: “Ông làm gì để công an vào nhà điều tra thế hả?” “Bà nói gì, người vừa đánh tôi khi nãy là công an sao?” “Chứ còn gì nữa, anh ta cùng đồng nghiệp đi ăn cơm rồi, đợi ông tỉnh lại sẽ gông cổ lôi đi đấy.” “Chúa ơi, họa đến rồi... đến rồi... nhất định là cái thằng khốn nạn kia đã ngủm củ tỏi nên công an mới tìm đến tận nhà, không được, tôi phải trốn đi thôi. Họ có đến thì bà cứ nói thế này...” Vậy đó sếp ơi, sợ quá nên tôi mới bỏ trốn... mới bỏ trốn đó sếp.

- Ai đã ở đằng sau lưng giúp ông trong cuộc chui rúc vừa rồi hả?

- Về chuyện đó... chuyện đó...

- Hừ, giấu đầu lòi đuôi. Rõ ràng là có chuyện mờ ám nên mời vậy. Ông liệu hồn đấy, chuyến này ông sẽ rục xương với một mớ tội danh.

- Không phải đâu mà sếp, chỉ là... chỉ là...

- Chỉ là sao hả?

- Nói ra tôi cũng sẽ chết vậy, thôi thì ở trong tù còn hơn, cứ như vậy đi, tôi không thể... mong sếp hiểu cho. – Bính Lù đổ lầy.

- Được lắm, thế thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện(...) Các đồng chí, hãy đưa ông ta trở lại phòng giam, ông ta có liên quan đến một vụ trọng án, nhất định phải canh phòng cẩn mật.

- Vâng, thưa sếp! – Một đồng chí mặc thường phục vào đưa ông Bính Lù đi.

Lúc này, Khôi Nguyên mới hỏi bà Hiền:

- Không phải người đàn ông mặt sẹo đó sao ạ?

Bà Hiền lắc đầu:

- Không phải đâu Khôi Nguyên, tên kia dữ tợn hơn nhiều. Còn chú Bính coi hung hăng vậy chứ không đến nỗi nào đâu, thấy chú ấy bị bắt như vậy bà cũng buồn lắm!

- Bà yên tâm đi. Điều tra xong vụ án, nếu ông ấy không liên quan gì chúng cháu sẽ thả ông ấy ra thôi.

- Khôi Nguyên nói vậy là bà yên tâm lắm rồi. Bà chúc cho các cháu sớm kết thúc vụ án. Thấy các cháu chạy đôn chạy đáo như vậy bà cũng thấy thương.

- Dạ cám ơn bà! Có thời gian chúng cháu, cháu và Ngọc Diệp sẽ đến thăm bà, để n