
iết ông Trịnh Vỹ cho đám công nhân người Hoa thuê căn nhà bao lâu không?
- Gần mười năm lận đấy cậu Khôi Nguyên à. Từ hồi cô Hoàng Lan mới được mười tuổi cho đến khi cô ấy vào lớp 12 thì cậu tính đi.
- Vậy tức là, năm cô Hoàng Lan được mười tám tuổi thì đám người đó rời đi trả lại căn nhà cho chủ cũ?
- Cũng trong thời điểm đó bà Thùy Dung từ trại tâm thần trở về. Bệnh viện nói bà ấy đã hoàn toàn bình phục; họ nói cũng có lý: sau gần mười năm bà ấy thay đổi hẳn, trở nên rất thông minh lanh lợi. Thậm chí còn biết tính toán làm ăn nữa, mặc dù đôi lúc bà ấy còn có những chuyển biến khác thường về tính cách. Bà Thùy Dung thay đổi là vậy nhưng xem ra ông Trịnh Vỹ vẫn chưa yên tâm, ông đã tính toán rất khéo léo: căn nhà ở dưới – nơi cha con ông Trịnh Vỹ đang ở, - để dành cho bà Thùy Dung. Còn cha con họ sẽ dọn lên đồi trà.
- Một cuộc di cư ngoạn mục. - Khôi Nguyên nói như thể pha trò, nhưng nét mặt vẫn lạnh như tiền.
- Bà chưa cho cháu biết ông Trịnh Vỹ đã mất vì nguyên nhân gì? Và cô Hoàng Lan nữa, bà có nói cô ấy mất khi tuổi đời còn rất trẻ.
- Đó là tấn bi kịch. Bà đã rất bàng hoàng khi ngày hôm đó phải nhận một lúc hai tin dữ: Ông Trịnh Vỹ bị tai nạn giao thông, trên đường về nhà chiếc xe chở theo ông lao xuống vực sâu hun hút. Năm phút sau thì nhận được tin: cô Hoàng Lan treo cổ chết ở cây đa.
-Trời ơi! - Em thốt lên.
- Dọn về căn nhà này ở bao lâu thì bi kịch đó xảy ra ạ? - Khôi Nguyên hỏi.
- Được gần 3 năm.
- Phương tiện đi lại của ông Trịnh Vỹ là gì vậy bà?
- Chiếc xe bốn chỗ được mua lại từ tay một người bạn của ông Trịnh Vỹ, bà cũng không biết nhãn hiệu là gì nữa, chiếc xe cũ mèm.
- Nhưng làm sao ông ấy cho xe chạy lên đồi trà được thưa bà?
- Ông ấy để xe dưới nhà bà Thùy Dung.
- Kết quả điều tra hai vụ việc thương tâm trên thì sao ạ?
- Kết luận được cơ quan điều tra đưa ra là: Ông Trịnh Vỹ thì do bất cẩn mà chết, còn cô Hoàng Lan là do tự tử.
- Bà hãy kể cho tụi cháu nghe về chuyện gia đình của ông Trịnh Vỹ đi. Đặc biệt là khoảng thời gian gần ba năm cha con ông Trịnh Vỹ sống ở căn nhà này.
- Nghĩ lại khoảng thời gian đó, có nhiều chuyện, đến giờ bà vẫn không sao hiểu nổi, người ta nói: “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, nhưng xem ra với thằng nhỏ đó thì không đúng.
- Thằng nhỏ đó? - Em tò mò, vậy là trong câu chuyện bà Hiền sắp kể còn có bóng dáng của một người khác nữa sao?
Chương 8
Tiếng chuông nokia vang lên cắt ngang câu chuyện bà Hiền đang kể.
Bà Hiền lục từ trong túi áo len, lấy ra cái điện thoại cũng hiệu nokia. Bà nghe máy:
- Alo…bây giờ luôn hả con…rồi…rồi…mẹ sẽ đưa nó về ngay.
Nghe xong điện thoại, bà Hiền quay sang nói với tụi em:
- Xin lỗi cô cậu! Bà phải đưa thằng cháu về cho ba mẹ nó. Có việc rất gấp, nên đành hẹn lại cô cậu lần sau vậy.
Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài của Khôi Nguyên không có biểu hiện cảm xúc gì, nhưng em đoán anh ấy đang rất là nóng ruột. Gặp như em còn như vậy, nói gì anh ấy là một thám tử rất nhạy cảm với những manh mối quý giá.
- Tiếc quá! Cháu có ý này: xin bà hãy để lại địa chỉ nhà (chỗ bà đang sống) lát nữa tụi cháu sẽ ghé đến nhà; để nghe bà kể tiếp câu chuyện. Cháu tính như thế có được không ạ? - Khôi Nguyên nói năng rất lễ phép.
- Tất nhiên là được rồi. Đó là việc bà phải làm cho cô Hoàng Lan, bất cứ điều gì liên quan đến cô ấy, cậu cứ việc hỏi bà.
- Dạ.
Bà Hiền đứng lên đội chiếc mũ len lên đầu đứa cháu nội; sau đó, bày vẻ nó:
- Cháu chào hai cô chú đi rồi về!
- Cháu chào chú, chào cô ạ!
Thằng bé vòng tay lại chào.
Nó đưa con gấu lại cho em và còn nói cám ơn nữa.
Thằng bé thật ngoan, biết nó rất thích chơi với gấu nên em đã tặng con gấu Misa cho nó.
- Cháu thích gấu Misa lắm đúng không? Cô tặng cho cháu đấy! - Em mỉm cười, véo nhẹ lên đôi má hồng hồng của nó.
- Nhưng ba mẹ cháu không cho lấy đồ của người khác. - Thằng bé thích lắm nhưng từ chối không dám nhận, nó hết nhìn con gấu rồi lại nhìn bà Hiền, vẻ mặt buồn rầu.
Em ngồi xuống nắm lấy tay nó.
- Cháu ngoan! Đây không phải là lấy đồ của người khác mà là người khác thương cháu, yêu cháu nên tặng cho cháu. Ba mẹ cháu sẽ không trách mắng cháu đâu, không tin cháu hỏi bà đi! - Em nói với nó, rồi quay sang bà Hiền, - Đúng vậy không bà?
- Ừ, cô Ngọc Diệp nói phải đấy. Cháu hãy cầm lấy đi!
- Dạ, cám ơn cô Ngọc Diệp. - Thằng bé cười tít mắt.
- Thôi chào cô cậu! Hẹn gặp lại cô cậu.
- Dạ chào bà! Nhất định tụi cháu sẽ đến để nghe bà kể chuyện.
Tụi em đưa hai bà cháu đi được một đoạn mới quay trở về.
Vừa về tới nhà thì nhận được cuộc điện thoại của Ý Nhi.
- Alo…à, chị không ở đó nữa… chị về lại nhà cũ rồi…chuyện dài lắm chị sẽ kể lại với em sau…ừm…ừm…rồi…chào em!
Em vừa tắt máy thì Khôi Nguyên đã hỏi ngay: