
rên mái tóc nhung huyền, gió thổi làm tóc bay, vướng vào mặt Khôi Nguyên. Anh ấy đưa tay gở những sợi tóc vương trên má, mùi hương tóc thơm tho phảng phất làn trinh nguyên.
Không ai bảo ai, tụi mình không nhìn lên bầu trời trong xanh ngắm con diều nữa, đã đến phiên con diều ngắm tụi mình. Hai đứa mình quay mặt nhìn nhau, bất giác lòng mình xốn xang, có dòng điện chạy qua xương sống mình. Mình như ngây dại!
Đôi mắt của anh đẹp hút hồn, vầng trán tinh anh, cặp lông mày thanh tú, sóng mũi dọc dừa, và đôi môi mỏng mảnh đáng yêu.
Khôi Nguyên nhìn sâu vào mắt mình, ánh nhìn của anh ấy như thôi miên mình. Đến mức, mình không kịp ý thức bàn tay ảnh đang vuốt ve mái tóc Ngọc Diệp. Môi ảnh xít lại gần hơn vành môi trái tim đỏ thắm của mình. Đến lúc mình nhận ra được hoàn cảnh thực tại, thì bờ môi trên của mình đã bị ngậm chặt rồi.
- Ưm.
Ảnh hôn được một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, và lần thứ tư.
Đến khi đã cảm thấy đủ cho ngày hôm đó, ảnh dành lại nụ hôn cho ngày hôm sau.
Khôi Nguyên nói với mình ngọt lịm:
- Môi cô thơm lắm Ngọc Diệp à!
Mình xấu hổ chết đi được, mặt mình đỏ bừng lên. Mình quay mặt đi chỗ khác. Lúc đó mình mới nở một nụ cười mãn nguyện.
---
Khôi Nguyên tiếp tục đưa mình đến một cái quán tên là “quán thịnh nộ”. Cái tên cũng kì cục giống như thiết kế của nó. Quán thịnh nộ có diện tích khá lớn, có rất nhiều phòng nhỏ kín như bưng. Tụi mình được đưa vào một phòng như vậy, bên trong bài trí có vẻ lạ lẫm, một cách sắp xếp mình chưa bao giờ thấy. Phòng tuy nhỏ nhưng có gian pha chế hẳn hoi nhé! Trên một cái bàn gỗ thông thơm phức, những chén đĩa bằng sành chất chồng lên nhau. Bốn góc phòng, và xung quanh, là những hình nhân đại diện cho những tầng lớp khác nhau trong xã hội. Từ một giám đốc giàu đến người lao động tay chân, tài xế, cô lao công, vận động viên thể hình... chúng cũng được chất đống ngổn ngang. Trên tường đá tổ ong, có treo hai cây gậy đánh bóng, một sợi roi da. Còn ở giữa căn phòng là một sợi dây thòng lọng kéo từ trần xuống.
Một em gái phục vụ, có nụ cười hồn nhiên bưng vào một khay đựng thức uống gồm có: hai ly kem thuyền tình, một bình trà nóng và hai cái ly nhỏ bằng sành.
- Chúc anh chị ngon miệng!
- Cám ơn em!
Mình mỉm cười nói với em ấy.
Em phục vụ đi ra ngoài đóng cánh cửa lại. Trong căn phòng lúc này chỉ có hai đứa mình.
Căn phòng kín đáo kinh khủng, đúng là thích hợp cho những vụ hẹn hò lén lút.
- Cô ăn kem đi, còn nghĩ ngợi gì nữa!
- Quán này kì cục quá!
- Chủ nhân của quán này từng bị mắc bệnh tâm thần đấy.
- Eo ôi! Anh nói thật đấy chứ!
- Tôi lớn thế này rồi, đi gạt cô làm gì.
- Thôi đi, anh gạt tôi hoài đó thôi.
Mình múc kem ăn, múc trái chùm ruột ngào đường cho vào miệng.
Khôi Nguyên ăn rất từ tốn, mình cũng bắt chước nết ăn chậm rãi của ảnh.
- Cô ăn xong chưa?
Mình ngạc nhiên nhìn ảnh:
- Đi vội vậy sao?
- Ai nói với cô là ta sẽ đi! Hãy chuẩn bị tinh thần.
Nói rồi, Khôi Nguyên đứng lên cởi áo khoác ngoài ra, sau đó cởi luôn cả áo sơ mi, chỉ mặc độc bên trong áo ba lỗ.
Ánh mắt của anh ấy nhìn mình rất mờ ám.
Mình hoảng sợ, tay run run… làm muỗng kem rớt xuống nền nhà.
Mình nói lắp bắp:
- Anh… anh… anh định… định… làm.. làm gì vậy hả?
Khôi Nguyên đi lại chỗ mình đang ngồi, mặt mình nóng phừng phừng lên. Khôi Nguyên cầm lấy ly kem đang ăn còn thừa của mình, anh ấy liếm lưỡi… làm điệu bộ gớm ghiếc của những gã trai bao.
- Khôi Nguyên, anh điên rồi. Tôi không làm chuyện đó đâu.
- Cô đã đến đây rồi, không làm thì tiếc lắm!
- Anh, thôi đủ rồi, tôi muốn về.
- Ít ra cũng phải để tôi giải trí đã chứ.
- Anh dám!
- Sao lại không, hãy xem tôi đây!
Mình định vùng chạy…
“Xoảng”
Khôi Nguyên cầm ly kem nép thẳng vào tường. Sau đó, ảnh nhảy phắt tới gian pha chế, đến chỗ cái bàn lấy một chồng đĩa cầm lại chỗ mình.
- Ngọc Diệp! Chúng ta bắt đầu chơi thôi.
Và miệng nói tay làm, anh ấy cầm lấy một cái đĩa liếc vào tường.
“Xoảng”
- Đã quá!
Mình vẫn còn sửng sốt.
- Cô bị làm sao vậy? Đập đi, tha hồ mà đập. Thử đi, vui lắm!
- Trời ơi! Anh không sợ người ta bắt đền hay sao?
- Cô ngốc à! Đặc điểm của quán này là thịnh nộ, hãy nổi cơn thịnh nộ đi chứ!
Nói rồi, Khôi Nguyên tiếp tục ném đĩa vào tường.
Chưa đã tay, anh ấy còn chạy đến chỗ tường gở lấy cái chày đánh bóng. Và cứ thế… ảnh đập cho tan nát mọi thứ có trong căn phòng.
“Xoảng… xoảng… xoảng…”
Thấy ảnh chơi vui quá, mình cũng bắt chước làm theo. Đầu tiên mình cầm một cái đĩa chọi vào tường.
“Xoảng”
- A, nó bể rồi. – mình sung sướng nhảy cỡn lên.
Được nước làm tới, mình vớ lấy một chồn