
r/>
Dập điện thoại, Vương Xán liền gọi điện cho Trần Hướng Viễn: “Hướng
Viễn, em vừa làm xong việc, hôm nay cảm thấy mệt mỏi quá, muốn về nhà
nghỉ sớm.”
“Được rồi, em xuống đây, anh sẽ đưa em về.”
Vương Xán thận trọng đi qua đường, chạy sang chỗ Trần Hướng Viễn, còn anh đang giải quyết số tuyết đọng trên kính ô tô, quay người lại liền
phủi bớt tuyết rơi trên vai cô. “Mau lên xe ngồi đi.”
Đột nhiên một nắm tuyết nhỏ đập trúng vào vai. Vương Xán quay lại
nhìn thì ra là La Âm đang mỉm cười đứng tránh phía sau lưng Trương Tân.
Đột nhiên cảm thấy hứng thú, Vương Xán cởi găng tay đưa cho Trần Hướng
Viễn rồi bốc một nắm tuyết lên, vo thành nắm tròn ném về phía La Âm. Mấy người đồng nghiệp vừa bước ra khỏi tòa soạn nhanh chóng chạy lại nhập
hội, tạo thành một trận tấn công bằng tuyết hoành tráng.
Đợi đến khi thấy bà chủ quán cà phê Lục Môn là Tô San chạy ra ngoài
góp vui, La Âm mới bật cười lớn tiếng nói: “Chết mất thôi, Tô San, chị
mặc thế này ra đánh trận tuyết sao, cẩn thận không bọn này chảy hết máu
mũi đấy.”
Vương Xán quay sang nhìn, Tô San vẫn mặc một chiếc áo len màu đen
mỏng manh, tóc được cuộn gọn ở phía sau, làn da trắng trẻo giữa trời
tuyết lớn thực sự vô cùng lạ lẫm, chị mặc quần bò và đi đôi bốt cao cổ,
càng lộ rõ cặp chân thon dài, thân hình mảnh mai. Chị thét lên một
tiếng, vo một nắm tuyết lớn ném về phía La Âm rồi nói: “Em dám kì thị
chị hả?”
Nhìn thấy các mỹ nữ chiến đấu sôi nổi, vui vẻ như vậy, tuyết bay trên không trung tuyệt đẹp, mấy người qua đường cũng theo đó mà hòa vào một
thể.
Mọi người chơi đùa dến mức thở hổn hển, vẫn chưa thấy chán, nhưng lại nghe thấy tiếng “a dô”. La Âm ném một nắm tuyết lớn vào trúng đầu phó
chủ biên vừa bước ra từ tòa soạn, khiến cặp kính của anh rơi xuống đất.
Đầu tiên, phó chủ biên mặt mày ngơ ngác, sau đó cúi người xuống nhặt cặp kính lên, La Âm ngây người một lát, làm mặt xấu rồi nhảy vào xe của
Trương Tân chuồn ngay tắp lự.
Vương Xán thở hổn hển rồi cũng chạy nhanh về phía xe Trần Hướng Viễn, thấy Trần Hướng Viễn đang đứng bên hút thuốc lá, mỉm cười nhìn trận hỗn chiến. Vương Xán, đang định nói gì đó với anh thì Tô San lại ném một
nắm tuyết lớn trúng vào đầu cô, mỉm cười nói: “Có hứng khởi không? Bạn
trai của em tuyệt lắm, gần đây ủng hộ nhiệt tình cho quán cà phê của chị đấy.” Vương Xán còn chưa kịp phản công, chị đã chạy tọt vào quán.
Trần Hướng Viễn bước lại gần phủ tuyết trên đầu Vương Xán, mỉm cười rồi đẩy cô vào trong xe.
Vương Xán đỏ bừng cả hai má, trên mũi lấm tấm mồ hôi, hai bàn tay
đang lạnh như băng lúc này cũng nóng rực. Cô cởi chiếc áo lông ra, thở
dài một tiếng. Trần Hướng Viễn khởi động máy, quay sang nhìn cô rồi bật
cười vui vẻ. Vương Xán hoàn toàn không hỏi anh tại sao, cô biết dáng vẻ
của mình lúc này rất buồn cười. Đã quá lâu rồi cô không chơi đùa vui vẻ
như vậv. Theo cách nói của Tô San thì chính là… rẴ rõ rt hứng khởi! Sau
khi chơi đùa thỏa thích, cô dường như đã gạt bỏ được những tâm sự nặng
nề, bỗng cảm thấy thoải mái lạ thường.
Xe dừng trước tòa nhà Vương Xán, cô vội vã chỉnh lại áo lông vũ, khăn len, găng tay và lấy túi. Trần Hướng Viễn lặng lẽ nhìn cô, đợi đến khi
cô chỉnh lý xong mọi thứ, mới quay đầu lại nói:
“Xán Xán, anh yêu em, không muốn để mất em. Xin em cho anh một cơ
hội, sau này anh sẽ cố gắng hết sức xử lí tốt mối quan hệ giữa chúng
ta.”
Giọng nói của anh trầm ổn, dễ nghe, Vương Xán há hốc miệng, ngước đầu lên, cô chỉ thấy ánh mắt thành khẩn của anh.
“Em cần một khoảng thời gian để suy nghĩ về chuyện này.”
“Được thôi, anh bằng lòng chờ đợi, bao lâu anh cũng đợi.”
Sáng hôm sau, tuyết vẫn bay ngợp khắp bầu trời. Nhìn ra khoảng đất
trắng xóa bên ngoài, Vương Xán than một tiếng: “Đẹp quá đi mất.” Dùng
xong bữa sáng, cô nhất quyết đòi đưa mẹ đến trường học, nhìn thấy bà đi
vào cổng trường, cô mới tới tòa soạn.
Vương Xán cầm tờ báo buổi sáng đọc, bài viết của cô với Lí Tiến Hiên
đã được đăng tải, chiếm đến nửa trang đầu, vị trí rất bắt mắt, biên tập
đã sử dụng tiêu đề mà cô đề nghị, trông vô cùng hấp dẫn và thu hút sự
chú ý của người đọc: “Phía sau chuyện giá một khu nhà hạ thấp đột ngột”.
Tiêu đề bài báo đã nêu lên mặt khác của sự kiện giảm giá nhà đất của
tập đoàn Đỉnh Phong. Việc giảm tới 50% giá nhà là hoàn toàn xác thực,
thế nhưng những căn nhà này chỉ chấp nhận cách thức thanh toán một lần
duy nhất, chứ không chấp nhận trả theo đợt. Cho dù khu nhà này được giảm giá sốc đến vậy, nhưng người mua nhà vẫn cứ quan sát tình hình nhiều
hơn là mua. Những người trong ngành cũng giữ thái độ quan sát thận trọng với tình hình giảm giá đáng sợ này, không ai muốn theo đến cùng. Còn
theo điều tra của phóng viên, chủ quyền sở hữu mảnh đất này đã được
chuyển nhượng, quyền sở hữu không rõ ràng, đồng thời đang dính líu vào
việc kiện tụng, từ đó cho thấy tình thế bất lợi của tập đoàn Đỉnh Phong. Sau cùng, theo tiết lộ của một nhân viên cũ nào đó, nội bộ quản lí
trong tập đoà