
Nước mắt cô sắp tuông xuống, thật sự cô đang rất lo lắng cho Nhung, cô không biết kiếm Nhung ở đâu cả.
_Anh! Nhung đã biến mất_Cô hét lớn cho hai người đang leo cao. Nghe tin vậy hai người đi xuống, mồ hôi nhễ nhại.
_Sao? Nhung đâu? Chẳng phải đi cùng em sao? _Huy hỏi, có chút lo lắng. Cô không nói gì, chỉ gật đầu. Mọi người bắt đầu đi tìm kiếm. Thì một chiếc máy bay giấy lần nữa lại bay về phía họ.Anh cầm lấy chiếc máy bay lên mở ra xem.
" Trần Tuyết Nhung đang ở trong rừng sâu, hãy vào đó khi muốn tìm nó MT""
Dứt lời, Anh bốp nát tờ giấy đó. Cô như sụp đổ chẳng phải trong rừng có rất nhiều thú dữ sao? Nếu chậm trễ... sẽ bị ăn thịt mất! Cô cảm thấy choáng váng, ngã xuống. Anh vội giúp cô tựa vào vai mình.
_Quân, Quân em làm sao vậy?_Anh khẽ kêu. Cô mở mắt ra.
_Không sao, em thấy lo cho nó quá_Cô khẽ đáp.
_Huy, mày vào trước đi. Tao cùng Quân sẽ theo sau_Anh nói rồi dìu cô đi. Trong lòng Huy đang nóng như lửa đốt, Huy cũng chẳng biết mình làm sao lại lo cho cô bé đó nữa.
...
Dưới đường phố ầm ĩ nhạc sàn, trong quán bar Lớn của thành phố. Một người đàn ông đang bước vào nhìn thấy một cô gái rất quen thuộc. Anh ta đi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Môi khẽ nhếch lên.
_Sao lại ra nông nổi này, thất tình sao?_ anh ta nói, cô gái kia cứ cầm lấy chai rượu cho hết vào miệng. Liếc nhìn qua anh ta.
_,Ừ! Rồi sao? Chẳng phải anh rất thích như vậy sao?_Đồng nước mắt nóng hỏi chảy xuống khóe mắt cô.
_Là ai? Là ai đã làm em như vậy hả Khánh Liên? _Anh ta cười gượng đây chẳng phải là người mà trước kia đã yêu thương anh mà bị anh từ ruồng bỏ sao? Vậy mà một năm nay không gặp, cô ta lại yêu một người khác điên dại như vậy. Thật khiến anh tức chết mà.
_Là Cao khánh Nguyên._Liên dứt lời, anh nghiến răng. Muốn lập tức bốp chết Nguyên ngay bây giờ. Rất tiếc, anh ta không có khả năng đđó.
_Được lắm, Anh sẽ trả thù cho em được không?_ Anh ta nói
_Anh đừng hại anh ta, là do em không biết thân phận, anh ta sao có thể thích một người mới gặp một lần chứ? Em ngốc quá đúng không?_Liên cười gượng gạo. Liên đã từng vì Nguyên mà phải điều trị bệnh rối loạn thần kinh. Ngày đêm cô nhung nhớ hình bóng đó. Cho nên khi điều trị xong cô muốn về Việt Nam để gặp Nguyên và chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu. Cô ta đã điều tra rất kĩ vì thế đã biết anh đã có người yêu! Và cung giúp cô nhận ra mình không nên cướp những thứ không thuộc về mình.
_Anh_sẽ_trả_ thù!_Anh ta gằn lên từng tiếng, rồi bỏ đi.
_Mạ... _Liên định nói gì đó nhưng mà do rượu quá nhiều thấm vào người nên cô gục xuống bàn.
Nhung bắt đầu thấy dường như có sự không bình thường ở đây, Nhung vừa đi vừa gọi tên Huy.
_Minh Huy, Anh ở đâu?_Nhung gọi thật lớn nhưng chả ai trả lời cả. Cô gọi thêm nhiều lần nhưng cũng chả có ai lên tiếng.
_Âu da_Nhung khẽ kêu, cô vừa vấp một cái gì đó đau qua, gượng đứng dậy thì không đứng dậy nổi, nó buốt quá.
_Có ai không??? Cứu tôi với! _Nhung cầu cứu nhưng cũng chả ai đi qua. Chẳng lẽ cô phải chịu chết ở đây? Nhung ngồi bệch xuống đó bắt đầu lo lắng, tìm kiếm điện thoại thì cũng chả thấy đâu, chắc lúc nảy quên mang theo, Nhung bất lực ngồi đó khóc. Da cô lạnh buốt.
...
Rì rào....
Nhung nghe thấy tiếng bước chân ai đó.
_Tuyết Nhung, em ở đâu?_Huy gọi
_Tuyết Nhung....
Có ai đó gọi Nhung, cô nhanh chóng trả lời.
_Ai đó?
Một người con trai bước đến, đó là Huy, người cô đang mong đến nhất. Cô rất muốn đến ôm lấy Huy, nhưng đôi chân cô không cho phép. Cô ngồi đó, Huy bước đến ôm lấy Nhung.
_Vì sao lại vào đây? HẢ? _Ánh mắt lóe lên tia tức giận.
_Em...
_Vì sao???
_Em sợ anh nguy hiểm nên nên...em sợ lắm!_Nhung như vỡ òa lên. Huy ôm cô vào lòng
-Không sao, có anh rồi. Đi thôi- Huy nói rồi đỡ Nhung dậy nhưng Nhung không đứng lên nổi, chân đỏ lên. Chắc bị sưng rồi. Không nói gì, Huy nhấc bỏng Nhung lên. Nhưng không thể tin được, Huy đang bồng mình, thật sự như là một giấc mơ...
....
Về đến nơi nghỉ, Nhung được băng bó và uống thuốc đầy đủ... Mọi người đang thắc mắc vì sao, đang yên đang lành lại có người phóng máy bay giấy để gửi những đều làm cho người ta phải làm theo chứ? Thật là đáng khó hiểu...
- Nhưng đỡ rồi, em đi ra ngoài mua tí quà lưu niệm nhé?- Cô nói, nhưng anh lắc đầu
-Không được, rất nguy hiểm lỡ em bị gì sao?-Anh tỏ