
do, không chèn ép. Thế mà hôm nay, chính tay hắn lại giết chết người con gái mà hắn yêu nhất...
Thân người của Naomi phát sáng, cơ thể cô rã ra, tan thành những hạt trắng xóa như tuyết. Kazuo cố gắng vươn tay ra níu với, nhưng chỉ nhận lại bóng tối và hư không...
Naomi tan biến... bỏ lại hắn, với nỗi đau và sự dằn vặt.
“Naomi... Naomi...”
Phập!
Một lưỡi kiếm vô tình đâm vào lưng Kazuo. Là Kiba, anh đang kết thúc sự sống của một kẻ không nên sống. Một kẻ độc ác tràn ngập đớn đau.
“Cái này là cho Kaori.” – Kiba rút kiếm ra, rồi lại đâm thêm một nhát nữa – “Cái này là cho Naomi và những người mà ngươi đã hại.”
Kazuo không lên tiếng, hắn lẳng lặng chịu đựng số phận của mình. Cả đời hắn chẳng làm được gì, chỉ có cô ấy là lý tưởng sống duy nhất của hắn. Ấy thế mà, hắn lại giết chết cô... Hắn tự hỏi hắn sống làm gì nữa cơ chứ?
Kazuo phát sáng, rồi từ từ tan biến, mang theo những kế hoạch độc địa của hắn, mang đi nỗi buồn, sự cô đơn, nỗi đau mà hắn phải gánh chịu bao nhiêu lâu nay...
Trận chiến này... đã thật sự chấm dứt.
Chấm dứt rồi!
Thế giới con người, vào một tương lai không xa...
Nhà của Moru...
“Oe... oe...”
“Thôi nào, thương thương ha... đừng khóc nữa mà ha...” – Jigoko tay nâng niu đứa bé, giọng điệu dỗ dành thật ngọt ngào. Cô ta không ngừng làm trò hề để khiến cho đứa trẻ cười.
“Jigoko...” – Moru xuất hiện lù lù sau lưng lúc nào không hay – “Em đang làm cái gì đó?”
“Không thấy sao? Em đang dỗ em bé! Thôi mà ha... nín đi nè...!” – Jigoko vẫn tiếp tục cái ngữ điệu ngọt ngào đó.
“Em... em hay nhỉ?” – Moru gằn giọng.
“Sao hả?” – Jigoko lườm.
“Thằng bé đòi mẹ đấy! Trả nó lại mẹ giùm anh đi, cô nương.”
Jigoko trố mắt một lúc, rồi mới dần hiểu ra vấn đề. Cô ta đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ.
“Sao chứ... mình là cô của nó mà? Bế một chút cũng không được sao?” – Cô ta phụng phịu, trả đứa bé về cho “khổ chủ”.
Kaori cười tươi, nhận lại con của mình. “Chắc tại nó chưa quen mùi của cô thôi mà...”
“Xì...” – Jigoko bĩu môi – “Bộ mùi của tôi khó ngửi lắm sao?”
“Chứ còn gì nữa?” – Moru đứng đằng sau từ lúc nào, lên tiếng.
Jigoko quay ra đằng sau, giơ nắm đấm lên. “Sẵn sàng chết chưa, anh yêu?”
Kaori mỉm cười, nhìn họ, rồi nhìn con mình. Thằng bé mang trong người hai dòng máu: Thiên thần và Ác quỷ. Đôi mắt của nó mang hai màu: xanh ô liu và đỏ.
“Nhắc mới nhớ... Kiba đâu rồi?” – Jigoko tạm hoãn cuộc chiến với Moru, quay sang hỏi Kaori.
“Anh ấy có chuyện ở vương quốc, nên về đó rồi.” – Kaori trả lời, tay vỗ vỗ nhẹ người đứa bé.
Đột nhiên, bên ngoài hành lang vang lên những tiếng ồn ào. Vài giây sau, cánh cửa phòng ngủ bị mở toang ra.
Quỷ vương và Sophie tranh nhau đi vào. Gương mặt của cả hai đều căng thẳng, chẳng ai nhường ai.
“Thằng bé là cháu tôi, tôi phải bế nó trước.” – Sophie dậm chân xuống sàn một cái thật mạnh, lớn tiếng.
“Nó cũng là cháu tôi mà. Tôi bế trước.” – Quỷ vương không chịu thua, cự lại. – “Hôm qua bà đã bế nó đầu tiên rồi, hôm nay phải tới lượt tôi.”
Trận chiến giữa bà ngoại và ông nội xem chừng vẫn còn sẽ kéo dài đây!
“Anh về rồi nè!” – Kiba bước vào vừa lúc trận chiến đang diễn ra kịch liệt – “Ủa? Cha, cha tới hồi nào vậy?”
Hình như Quỷ vương không nghe thấy, vẫn tiếp tục tranh giành với Sophie. Kiba nhún vai, đi lại chỗ Kaori, ngồi xuống giường.
“Để cha bế con nha... Nãy giờ có hành mẹ không hả?” – Anh bế đứa bé, để nó nằm lọt vào vòng tay mình.
“Jigoko, anh cũng muốn làm cha!” – Moru thì thầm vào tai của Jigoko, khiến mặt mũi của cô ta đỏ gay cả lên.
“Mơ đi! Anh....!” – Chưa nói xong câu, cô ta đã bị một cái cảm giác khó chịu xâm lấn lấy cơ thể. Ở cổ họng cứ như có thứ gì đó sắp tuôn ra ngoài vậy. Không thể chịu đựng được nữa, cô ta chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Cả phòng ngủ bất động trong mấy giây liền. Mặt ai nấy đều đơ ra trông thấy.
“Deus, ông sắp có cháu bồng rồi!” – Quỷ vương thì thầm, cười cười.
“Vợ cháu... sao thế ạ?” – Moru mặt vẫn còn đơ, quay lại hỏi mọi người.
“Cái thằng này!!!” – Deus từ đâu lù lù xuất hiện – “Cháu ta mà bị cái gì là chết chắc đó nghe chưa?”
Đến khi bị Deus túm cổ lắc mạnh thì Moru mới chịu hiểu ra vấn đề. Mặt hắn căng ra, miệng nở một nụ cười sung sướng. Hắn ôm ghì lấy cha mình, siết chặt. “Con sắp làm cha rồi!!!”
“Bỏ ra! Ngạt thở ta... Cái thằng này!”
Mỗi chúng ta, đều có một ngăn kéo dùng để cất giữ ký ức.
Đến một lúc nào đó, nó sẽ đầy, và chúng ta phải dọn dẹp nó để nhường chỗ cho những ký ức mới...
Quá khứ, dù có nhuốm màu đau thương như thế nào đi chăng nữa, nhưng biết can đảm bước qua nó, thì ta sẽ trở thành một con người hoàn toàn mới, với những ký ức mới, đẹp đẽ hơn. Và bước chân của chúng ta sẽ vững vàng hơn...
Vĩnh biệt những ký ức đau thương,