
g bé đó càng nhất định không phải là con ông.Vì sao ư???Rất đơn giản,từ khi Khã Băng,vợ ông mất,ông cũng giống như tu sĩ,đã ăn chay từ lâu rồi nên không thể có con riêng ở bên ngoài.Mà nếu có đi chăng nữa thì hắn chắc chắn sẽ điên tiết lên chứ không phải ngồi đây gọi ông bằng ba.
- Thì con và thằng nhóc đó là anh em.- Hắn bình thản trả lời như thể,đây là điểu hiển nhiên.
- Sao có thể như vậy được chứ.Con đùa chắc.- Ông Kiệt trợn tròn mắt nói lớn.
- Sao lại không thể chứ.Thằng bé đó là em trai con.Là con của ba.Thằng bé tên Hoàng Khang,thường ngày gọi là Key,7 tuổi.
- Sao lại có thể là con của ba chứ.Ba từ trước đến nay,chỉ có một mình con là con,chỉ có một mình Khã Băng làm vợ thì sao có thể có đứa con ngoài dã thú chứ.
- Ai nói đó là đứa con ngoài dã thú.Câu nào con nói với ba,Key là con ngoài dã thú của ba.
- Nói tóm lại là như thế nào???Ta thực sự không hiểu gì hết.- Nội hắn nhìn cả hai đấu khẩu qua lại,nhịn không được đành phải lên tiếng tìm câu trả lời.
- Key là máu mủ của ba,là em trai ruột của con.Key là do mẹ sinh ra.- Hắn nhẹ nhàng nói.Cả thân người ngã xuống thành ghế,hờ hững nhắm hai mắt lại.
- Là do Khã Băng sinh ra sao???- Ông Kiệt kinh ngạc há hốc hỏi.Lần đầu tiên ông nghe chuyện,người chết sinh ra được trẻ con.
- Đúng vậy.Trong vụ tai nạn lần đó,mẹ chưa chết.Mẹ chỉ bị mất trí nhớ nên không thể quay về tìm chúng ta.- Nhắc đến mẹ,đột nhiên một thứ nước trong suốt chảy từ mắt hắn ra.
- Thật sao.Khã Băng còn sống thật sao???Mẹ con đang ở đâu???Ba sẽ lập tức đi đón mẹ về.- Ông Kiệt xúc động hỏi dồn dập.
- Mẹ hiện tại sống rất tốt.Đừng nên tìm mẹ.- Hắn lạnh lùng nói.
- Tại sao chứ???
- Mẹ chính là bị người ta hãm hại.Nếu bây giờ đón mẹ về,để kẻ thù biết được thì sẽ không hay.Nên tốt nhất,hãy để mẹ ở đó cho an toàn.Chờ con xử lý xong mọi việc,con nhất định sẽ đưa mẹ và em trở về.- Hắn từ từ phân tích.
Ông Kiệt và nội hắn thấy vậy thì không nói gì thêm.Đứa cháu này quả thật tài ba như lời đồn.Làm chuyện gì cũng phải tính trước sau.Thật sự rất giống ông Kiệt lúc còn trẻ.Người ta thường nói,con nhà tông không giống lông cũng giống cánh quả không sai mà.
--------------END CHAPTER 56----------------------
Sau khi tiễn ông Kiệt và nội ra về,hắn cũng nhanh chân cùng Hưng và Thiên Minh đé trụ sỡ của R.I.P ở đường XYZ.Trong con xe lớn,cả ba im lặng,không ai dám nói một tiếng gì.Chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của cả ba.
Két...
Con xe dừng lại trước trụ sỡ R.I.P.Hắn lấy chiếc mặt nạ trong túi ra,cẩn thận đeo vào rồi cùng Hưng và Thiên Minh bước vào trong.Thấy hắn và Hưng,tất cả mọi người vội vàng cúi đầu chào.Thiên Minh ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.Hưng là trợ lí của bang chủ R.I.P thì anh đã biết rồi.Nhưng còn hắn,hắn là gì mà lại được kính trọng như vậy???
Tất cả đi đến phòng dành cho sát thủ.Cánh cửa được mở ra,mọi người ngơ ngác khi thấy hắn cùng Hưng đến đây.Bình thường,chủ tịch và trợ lí không phải rất bận sao???Từ lúc tuyển chọn người mới thì hắn và Hưng chưa đặt chân đến đây lần nào.Chỉ kiểm tra qua điện thoại mà thôi.Hôm nay chắc hẳn phải có chuyện gì rất quan trọng đây.
Hắn đưa mắt màu tím của mình nhìn xung quanh như để tìm kiếm một ai đó.Hắn dừng ánh mắt lại ở cô em họ Nhật Hạ của mình,cười nhẹ một cái với cô rồi tiếp tục đưa mắt tìm kiếm tiếp.Mãi vẫn không thấy người đó,hắn đành lên tiếng hỏi.
- Lin đâu???
- Sếp Lin đến phòng chế tạo cùng sếp Min rồi thưa boss.- Người trả lời không ai khác mà la Trương Hải Đăng,người yêu của Nhật Hạ.Anh vừa nói vừa cung kính cúi đầu.Bàn tay anh nắm chặt lấy tay Nhật Hạ.
Nghe Hải Đăng gọi hắn bằng từ "Boss",Thiên Minh há hốc mồn ngạc nhiên.Anh chưa bao giờ nghĩ rằng,người mình đối đầu lại là boss của một tổ chức ngầm lớn như vậy.Hắn lại còn là chủ tịch của thế giới ngầm nữa chứ.Harryson là chính hắn đánh bại sao???Thiên Minh thật không thể tin được những gì mình đang nghe thấy.
- Dương Nhật Hạ,mau đi gọi Lin về đây ngay.- Hắn quay sang Nhật hạ,ra lệnh.
- Vâng thưa boss.- Nhật Hạ gật đầu rồi nhanh chóng đi đến gọi điện cho Lin.
Trong khi chờ đợi,hắn cùng Hưng và Thiên Minh ngồi xuống bộ ghế salon rồi nhâm nhi tách cafe.Vừa thoải mái thư giản,hắn vừa đảo mắt liếc nhìn từng người một.Ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ của Trần Thiên Bảo vì thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Thiên Minh với ánh mắt lo sợ.
Cạch...
Cánh cửa được mở ra.Từ bên ngoài,Lin và Min đi vào thu hút ánh nhìn của mọi người.Lin và Min vừa thấy hắn thì vội vàng chào:
- Chào boss.
- Hai người biết tôi không có nhiều thời gian mà đúng không???- Hắn lạnh lùng nhìn Lin và Min bằng con mắt băng tuyết.
Gian phòng lớn gân như đóng băng bởi câu nói đầy tức giận của hắn.Không ai dám ho he,gây nên một tiếng động nào.Chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của mọi người.
- Xin lỗi boss.Vì bên phòng chế tạo khá nhiều việc nên tôi đến h