
i sống trong biển máu tanh
nồng, đạp trên đầu mạng sống của bao người vô tội, và bất chấp tất cả để có được người con trai mình yêu thương. Rốt cuộc vẫn là bản thân không
có gì cả.
Thử hỏi xem, cô ấy có đáng thương hay không?
Bầu trời ngày hôm nay, cũng như cái đêm đó ... âm u lạnh lẽo đến rợn người ...
" Con bé này, sao không mặc áo khoác vào, hả?"
Phương Nhã đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì âm thanh khàn khàn của Kevin đột
ngột cất lên khiến cô thót tim xoay đầu lại. Anh vẫn như vậy, mỗi lần
tức giận là chân mày cứ nheo lại, đôi môi run run kềm chế cơn xúc động
của mình, mắt dán chặt vào bờ vai gầy mỏng manh kia, nghiến răng nói:
" Đứng yên đó!"
Thấy cô chuẩn bị bước đến đỡ thì anh đã gằng giọng ra lệnh, một tay chống nạng khó nhọc bước đến, âm thanh vút lên cao:
" Anh nói bao nhiêu lần rồi. Lỡ cảm lạnh thì sao đây, hả?" - Dứt lời,
anh cởi áo khoác của mình rồi đắp lên vai cô, thân người lạnh lùng cứng
nhắc nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự âu yếm chiều chuộng.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, cô không kềm được lòng mình mà ôm chầm lấy anh, giọng thỏ thẻ:
" Em xin lỗi! Lần sau sẽ không như vậy nữa!"
Đột nhiên bị cô ôm chặt lấy, anh có chút bất ngờ, ánh mắt cũng đã dịu lại phần nào, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:
" Sao thế?"
" Kevin, anh hứa với em, sau này nhất định không được dại dột như vậy nữa. Anh hứa đi!"
Giọng cô nghèn nghẹn, không hiểu sao cảm giác lúc này rất mơ hồ. Cô chỉ biết rằng mình hoàn toàn không muốn buông anh ra, không muốn anh vì
người con gái này mà bất chấp nguy hiểm như thế một lần nữa!!!
Kevin không trả lời, anh chỉ mím môi như đang suy nghĩ điều gì đó, khóe mắt hơi đỏ. Nhưng chỉ một lát sau đã ôm cô thật chặt vào lòng, hôn lên
trán cô đầy yêu thương rồi thì thầm:
" Anh yêu em!"
Bầu trời về khuya rất lạnh, từng đợt gió tràn về khiến tim Phương Nhã
buốt giá. Cô biết, và cô hiểu tình yêu của anh lớn đến nhường nào, lớn
hơn tất cả những gì anh có thể nói.
Nhưng, cái cô cần thật sự không phải vậy!
Bình an! Cô chỉ muốn anh được bình an thôi. Bao nhiêu người đi ngang
qua cuộc đời cô và mãi mãi đi không hề quay lại. Người cha cô yêu nhất,
mối tình đầu cô từng say đắm và một tình bạn trong ảo tưởng đều lần lượt bỏ cô mà đi.
Nếu như một lần nữa cô mất đi người mình yêu, nhất định Mai Phương Nhã này sẽ không đủ can đảm mà sống tiếp nữa ...
" Mọi chuyện đã qua rồi! Chuyện truy tìm Một Mắt hãy để cho cảnh sát họ làm đi. Anh đừng như vậy nữa, đừng dấn thân vào nguy hiểm nữa. Có được
không???"
" Ngốc à! Sẽ không có chuyện gì đâu! Đừng lo lắng quá!" - Giọng anh khàn khàn, cố che giấu sự xúc động của mình mà
an ủi cô, cứ thế mà ôm lấy cô thật chặt - " Nếu có thể, anh rất muốn
cùng em sống đến răng long đầu bạc!"
Đầu cô ép chặt
vào lồng ngực Kevin, cảm nhận rõ được nhịp tim đang đập mạnh của anh,
bất giác không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng anh lại ôm ghì lấy cô chặt hơn, cả vòng tay to lớn mạnh mẽ ôm trọn lấy tấm thân nhỏ nhắn
của Phương Nhã:
" Yên nào!"
" Kevin ...!"
Cô ngổn ngang trong lòng biết bao thắc mắc. Là tại cô đa nghi, hay vì
quá lo lắng mà nảy sinh ảo giác. Dường như anh đang có điều gì muốn che
giấu!?
" Anh đừng mạo hiểm nữa được không?"
Cho đến khi cô leo lên giường vẫn không chịu buông tha anh, kiên trì
lặp lại câu hỏi. Hệt như muốn chính tai mình nghe được câu trả lời từ
anh, để cô có thể được yên tâm một chút.
Cách đây một
tháng, cô dứt khoát ra đi chỉ với một lý do duy nhất là giết chết Một
Mắt, trả thù thay Quốc Thịnh và đòi lại cổ phần khách sạn cho Kevin - dù có phải làm bất cứ giá nào. Cho đến khi nhận được cuộc gọi cầu cứu từ
Cẩm Tú, cô mới biết được mẹ cô đã bị ông ta bắt giữ.
Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự rất hận bản thân mình. Là một đứa con gái nhưng lại không hề hay biết ngày nào mẹ mình được thả, thậm chí từ
lần đặt chân trở về nước thì cô cũng chẳng đi thăm bà lần nào.
Ngay cả việc bà bị bọn xã hội đen bắt đi, Phương Nhã này cũng phải để một cô gái như Cẩm Tú báo tin mới có thể biết được.
Cái đêm của một tháng trước, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Cẩm Tú
mới hay biết: thì ra người con gái đó không phải bị tâm thần, chỉ là cô
ta giả ngây ngốc đánh lạc hướng Một Mắt mà thôi.
Nhất
thời nhận được cú gọi đột ngột như vậy, cô thật khó tránh khỏi bất ngờ.
Lúc đó, cô đã nghĩ rằng cô ta đang nói dối. Nhưng khi đứng lặng người
chừng mười phút thì không hiểu sao cô lại bắt đầu sợ hãi rằng những lời
nói của Cẩm Tú ... là thật!
Dù có nằm mơ, cô cũng không dám nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại tin tưởng Cẩm Tú một lần nữa!
Hai năm trước, cô ta từng khiến cô trở thành người con gái xấu xí nhất
thế gian. Thì hai năm sau, chính cô ta lại là nguyên nhân gián tiếp hại
chết ba của cô.
Thế mà giờ đây, vì cái chết của Quốc Thịnh mà Cẩm Tú đã hoà